Ngô Trí Xuân vẻ mặt táo bón cấp độ 17 giật cấp độ 19 trên 20... giật giật giật....
Tối hôm qua Alq Atecquez trình bày nâng cao sự can đảm cho nô lệ, dân thợ.. khiến họ không sợ hãi Tezcatlipoca mà tin vào Quetzalcoatl vỏ Mac xít ruột.. Ngô Trí Xuân hoàn toàn đồng ý , nhất trí và ủng hộ hết mình…
Phải ủng hộ chứ..
Bức phù điêu Tezcatlipoca bằng đất nung ở tế đàn đã bị hạ xuống.
Lúc này yêu cầu đán người thợ , nô lệ người Chichimeca đi qua và đạp vào đầu, thể hiện sự bất kính cao nhất đối với Tezcatlipoca, kể từ đó có thể yên tâm để đám người này ra nhập trận doanh. Đây là cách mà người Quetzalcoatl thường làm sau khi chiến thắng , kể từ đó nếu chiến thắng thì bọn họ sẽ có một lượng lớn nhân khẩu bổ xung.
Những người đã dẫm đầu Tezcatlipoca sẽ không còn đường lui quay lại và chỉ có thể trung thành đầu nhập vào Quetzalcoatl.
Vấn đề là tượng gốm thấm đẫm máu tươi không biết bao nhiêu nhân mạng nằm trên đất, một thứ đại diện cho tà ác cùng man rợ của những cuộc hiến tế. Nhưng vấn đề là không một người thợ hay nô lệ người Chichimeca nào dám đạp lên nó. Họ đàn rúm ró sợ hãi, co cụm lảng tránh.
Nhưng mà Xuân không táo bón vì chuyện này… hắn táo bón vì phương pháp giúp người dân vượt qua sợ hãi.
Bình thường chiến binh Quetzalcoatl sẽ dùng phương pháp quyết đấu để nâng cao tinh thần người dân.
Một chiến binh Quetzalcoatl và một chiến binh Tezcatlipoca mặc áo da báo sẽ quyết đấu “Công Bằng”. Cả hai đều phải là chiến binh suất sắc nhất mà hai bên cùng biết mới hiệu quả.
Chiến binh Quetzalcoatl khoác lên mình những cuộn da trăn, rắn, cắm long vũ đầy đầu và người để đại diện cho thần linh Quetzalcoatl đang chúc phúc cho hắn..
Chiến binh Tezcatlipoca sẽ mặc một bôn da báo để đại điện vị ác thần này đang nhập vào hắn.
Việc chiến đấu sẽ mang ý nghĩa của hai thần chiến đấu.
Dĩ nhiên công bằng ở đây là mức tương đối, ít nhất bên ngoài là vậy. Những trận chiến này được tổ chức khi một phe thắng trong cuộc chiến, một bên là tù binh. Chiến đấu là để cho phe đối phương nhìn thấy thần của bọn họ bị hạ gục và sẽ mất đi tín nhiệm mà đầu hàng.
Như lúc này khi Quetzalcoatl chiến thắng trong cuộc battle và muốn thu phục người dân mơi này, họ sẽ tìm trong đám tù binh Tezcatlipoca một tên hùng mạnh nhất, khoá lên người kẻ này áo da báo rồi quyết đấu.
Vì là phe chiến thắng trong battle cho nên Quetzalcoatl sẽ có ngàn lẻ một cách chơi bẩn để khiến cho tù binh Tezcatlipoca không thể nào có sức chiến đấu tốt, ví như bỏ đói đánh gãy 1-2 xương sườn một cách kín đáo, đưa vũ khí bên ngoài nhìn tốt nhưng thực chất rất tồi.. tất cả không gì khác ngoài mục đích đảm bảo chiến thắng.
Báo hoa chính là đại diện của Tezcatlipoca. Người theo hệ Tezcatlipoca cực kỳ tô sùng và sợ hãi báo hoa.. nhưng Xuân cũng chẳng hiểu tại sao thành bang nào cũng có mấy bộ da Báo cho tư tế hay các chiến binh vĩ đại. Tôn súng báo còn giết lấy da. Khó hiểu..
Nhưng đó cũng không phải việc khiến Xuân táo bón cấp độ ngoại hạng như vậy.
Chỉ thấy lúc nầy gương mặt của Xuân các thớ cơ biểu lộ tình cảm đang giật giật… thể hiện táo bón đang nhích lên cấp 21. Hắn nhìn vào giữa sân bóng … nơi đây có mộ cái lồng hình tròn bằng gỗ mới được dựng bởi cọc gỗ rào quanh. Dường kính tầm 25-30m cao tầm 6-7m phía trên có lợp mái bằng những thanh gỗ chắc được vót nhọn chĩa xuống…
Cái đó cũng không quân trọng..
Không thể kiến Xuân táo bón.
Táo bón là vì bên trong đó có một con báo đốm to lớn trưởng thành.
Xin đừng nhầm báo đốm và báo hoa mai ở Châu Á – Đại Việt mà Xuân biết. Báo Đốm là Panthera onca còn anh hoa mai là Panthera pardus. Hai con không cùng cấp độ khi mà Báo Đốm chính là loài mèo lớn nhất Châu Mỹ và lớn thứ ba trên thế giới chỉ sau Hổ và Sư Tử.
Mấy con mảnh dẻ đáng yêu báo hoa mai mà gặp lũ này thì cứ xác định là cụ ra đi chân lạnh toát.
Con hàng Báo Đốm đang gầm gừ đi lại vòng quanh trong lồng chính là một con Panthera onca đực trưởng thành, ước tính nặn 85kg dài 1,6m...Thân thể săn chắc, cơ bắp, uyển chuyên nhưng tràn đầy tinh ranh cùng sức mạnh.
Khốn nạn, Xuân chửi cha thằng Alq Atecquez , vì phương pháp lấy tinh thần cho đám thợ và nô lệ chính là theo lệ thường – quyết đấu.
Nhưng thay vì đấu chiến binh-chiến binh thì lần này là người đấu Báo Đốm.
Con báo khốn kiếp này là linh vật của thành bang Tola’k này và là đại diện, hiện thân của Tezcatlipoca.
Thằng khốn kiếp Alq Atecquez thầm nghĩ, Người Trời nó phải khác bọt, người trời mà đánh thắng một chiến binh Tezcatlipoca mặc áo da thú thì cũng chẳng được gì.
Kiểu như hạ Iq của nhân vật phụ để tôn nhân vật chính logic vậy... thắn một thắng yếu để chứng minh mình không yếu như nó hay thắng một thằng mạnh để chứng minh mình mạnh nhất? Vãi cả lý thuyết hạ iq nhân vật phụ để tôn nhân vật chính. Mà thôi lại đi xa quá.
Alq Atecquez đã hỏi ý kiến Thủ lĩnh rồi thây... hỏi rồi mới làm nhé. Thủ lĩnh Người Trời nói “ Làm đi”, thì Alq Atecquez làm thôi. Tổ chức người, gỡ nhà dân, xây lên cái lồng đấu này.
Alq Atecquez lúc này đang đứng chống nạnh sung sướng nhìn công trình mà hắn và đồng bọn làm nên, chắc chắn, đảm bảo đánh nhau thoải mái không sao. Hẳn là thủ lĩnh Người Trời vui vẻ lắm.... ơ mà sao thủ lĩnh hay bị táo bón thế nhở.
“ Không cần quan tâm, Người Trời không cần ị vẫn hết táo bón” Toluka nói thầm.
“ Cái này tao biết..” Alq Atecquez gật đầu đồng ý ...
Phía bên phải sân bóng... “ Tao thề giết hai thằng bây..” một vị người trời nào đó đang gào thét trong lòng.
“ Thuyền Trưởng, liệu được không đó, hay là để tôi lên?” Nguyễn Đằng một sĩ quan lên tiếng.
Ngô Trí Xuân ngao ngán vẻ mặt táo bón mà lắc đầu...
“Không được đâu, trận này chỉ có thể tôi lên... khốn nạn thạt... con mạ nó... thứ quỷ báo hoa mai gì mà to thế kia?” Ngô Trí Xuân chửi ầm lên.
Vì kế hoạch xây dựng Đại Việt phát triển nơi này , Ngô Trí Xuân không thể chối từ cuộc đấu điên loạn này. Nếu từ chối hay để ai khác tiến lên thì bao nhiêu cố gắng xây dựng hình tượng sẽ mất cả. Đến lúc đó nửa bước cũng khó đi.
Nhìn ánh mắt cuồng nhiệt mong chờ, sùng bái cùng ngưỡng vọng của đám thổ dân trên khán đài thì Ngô Trí Xuân biết mình không có đường lui.
Không cuồng nhiệt mong chờ, sùng bái cùng ngưỡng vọng sao được, lịch sử ở Toltec đã chưng minh, nếu là một đấu một, chưa từng có ai sống sót dưới tay một con báo đốm cỡ này. Cỡ này báo đốm chỉ có thể đặt bẫy hoặc hợp sức nhiều người mới có thể săn, nhưng vẫn cực kỳ khó khăn. Báo đốm tượng chưng cho Tezcatlipoca không phải không có nguyên do, nếu tính cả lẻ hành động thì nó chính là bá chủ rừng rậm, full bộ kỹ năng chiến đáu, dẻo dai, hùng mạnh, bất khả chiến bại, có thể leo trèo, bơi nước, thậm chí săn cá sấu như ngóe.
Lần đầu tiên người Toltec được chứng kiến một trận chiến người-báo mà phần thắng nghiên về người, vì trong tâm tưởng của bọn họ người này không bình thường mà là Người Trời. Chỉ có báo đốm khổng lồ trưởng thành mới xứng đáng làm đối thủ luyện tay của Người Trời.
Vâng thưa mấy ông thổ dân, người trời của mấy ông ghê gớm nhỉ… mấy ông không để ý người trời đang táo bón kia à.
“ Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi gặp qua báo hoa mai ở sở thú, không có to vậy… sợ rằng đây là loài khác rồi” Nguyễn Đăng cũng bất đắc dĩ trả lời…
“ Không sao đâu, đồng chí buộc chắc lại chiến giáp tôi với…. Chỉ là súc sinh mà thôi, nam nhân Đại Việt há sợ hãi đám này. Một kiếm là đủ” Xuân hầm hừ ra vẻ…
“Thật một kiếm? Vật thuyền trưởng đeo đầy lựu đanh với cả dắt hai khẩu súng bên người làm gì?” Nguyền Đằng ngạc nhiên hỏi…
Ánh mắt hình viên đạn của vị người trời nào đó…
… tôi ghim đồng chí roài…
… ấy.. xin đừng… Nguyễn Đằng vạ mồm bị sếp ghim.
Khổ quá sếp đã táo bón khó chịu còn thích đùa dai.. chết nhé…
“ Hừ hừ... báo lớn thì đã sao... hừ hừ..” Hết cách Xuân táo bón chỉ đành động viên bản thân tiến vào sân đấu, hán thông qua lối đường hầm được làm từ cọc gỗ mà tiến vào.
Đầu vào của con đường đã có hai nhân viên Đại Việt chiên sĩ đừng đó cung kinh nhìn chỉ huy.
“ Nhìn cái gì nhìn, hai đồng chí chuẩn bị tốt súng đấy, nếu tôi bị đè ra là bắn ngay, tôi mặc giáp hai lớp dày, súng ngắn không xuyên được, cứ thoải mái bắn” Ngô Trí Xuân hầm hừ căn dặn cấp dưới....
“ Dõ thưa chỉ huy..”
Hai thằng cấm dưới sĩ quan này bấm bụng mà cười, bọn hắn sau khi biết chuyện thì đã bàn bạc kỹ hết mọi khả năng rồi, xung quanh lồng đấu bố trí cả chục tay súng cầm khiên, đắp bao tải đấy che chắn...bọn hắn đã lên kế hoạch chu toàn bảo vệ cho vị người trờ này...
Cổng đầu vào đường hầm được mở...
Xuân Táo Bón hùng dũng... lao lên....
Rút rút...
“ Từ từ... hai cái thằng này làm gì thế , đã chuẩn bị xong đâu...” từ sau mặt nạ mũ bảo hiểm Xuân Táo Bón thét lớn quát nạt nhân viên.
“ Ơ chúng em thấy chỉ huy xông lên, tưởng là muốn vọt vào...” tên binh nhì gãi gãi mĩ giáp... mũ giáp thì gãi sao cảm nhận được...
“ Tôi ghim cậu rồi... nhớ mặt tôi” Xuân hầm hừ
“ Ơ em có làm gì đâu”
“ Cãi...”
“.....” câm nín..
Thằng thứ hai bị ghim.
“ Tôi đếm đến ba thì mở cổng nhé...”
“ Dạ..” Binh nhì hô vang nhưng mà hắn đang mắng to... Chỉ huy còn dừng ở cửa lúc lâu vậy mà trong đường hầm hung hăng xông làm chi... làm người ta hiểu nhâm...
Lạch cạch...
rút chốt lựu đạn....
“ Mở cửa ra...” Xuân Táo Bón gào lớn...
hây a.... hai tên binh sĩ vội vàng kéo cửa xập nhấc lên...
“ Nấp nhanh chỉ huy ném lựu đạn..” Xung quanh lồng chiến đấu mấy tay canh chừng vội vàng nấp sau bao đất tránh cho lựu đạn nổ ngộ thương..
Vua rừng rậm Nam Mỹ đang hung hăng đi lại xung quanh lồng, ánh mắt khát máu của nó đánh giá con mồi hai chân thông qua những khe hẹp rào gỗ kia... Nó thề chỉ cần nó thoát ra được thì nó sẽ căm móng vuốt vào ngực đám kiến hôi kia sau đó móc nội tạng ra nhấm vuốt, nó thề sẽ găm cặp răng nanh sắc bén này vào cổ đám kiến hôi kia sau đó ừng ức uống máu của chúng.. Dám khinh nhờn ánh mắt nhìn anh.
Đúng lúc này một phía hàng rào được nhấc lên... báo ta hung hăng quan sát con mồi trước khi xé xác nó.
Bỗng nhiên con mồi ném về phía nó một cây gậy nhỏ, theo bản năng báo nhảy qua một bên né tránh, nhưng lại có hai... ba cây gậy ném khắp nơi bủa vây cả lối chạy của nó...
Con mồi này lạ... bố mày có phải chó đâu mà chơi trò nhặt xương? để Đại Ca Báo dạy mày đánh nhau nhé...
Báo nhe nanh gầm gừ nước dãi dòng dòng chảy.