Ngôn Khảo Tích chơi thật, trong tay hắn có bốn vạn dân phu, lần này hắn vận gỗ đóng doanh xong là bên cạnh cho dựng thành đất.
Đùa thôi chứ ông chơi chắc cú vừa thôi ông ạ.
Thật ra không phải, dựng thành khốn Lưu Phủ chỉ là một phần. Tất nhiên là phần khá quan trọng.
Nhưng Ký còn xem thường độ tặc của Tích, Tích là muốn kiếm tiền.
“ Tiền ta cho đại ca không được sao? vì sao phải lặn lội vậy?” Ngô Khảo Ký thật muốn đấm Tích một trận, tiền Ký thiếu sao cần Tích phải bôn ba chuyện này?
“ Nhị đệ ngươi nghe ta nói, Lúc này ngươi và Huy cần định ra luật lệ cho Ngô gia đệ tử, cái gì là chung cái gì là riêng cần rõ, ai được bao nhiêu trợ cấp tài nguyên phải rõ. Đã rõ ràng thì Ca sẽ làm gương, không thể lấy phần nhiều vì như vậy sẽ làm loạn quy củ. Cho nên thay vì đưa tiền, ngươi dạy ca cách kiếm tiền thì tốt hơn. Nhưng trước khi ngươi dạy ca thì ca cũng có thể tự thử một chút chứ đúng không?” Ngô Khảo Tích cười cười.
“ Ca tội chi ngươi phải khổ vậy. Ngươi cho em ún còn thiếu sao? ngươi hi sinh vì chúng ta, lao công khổ tứ về chúng ta chưa đủ sao? Để chúng ta báo đáp lại chút ít cũng không thể được? Lẽ nào lại có cái lý đó” Ngô Khảo Ký mắt như muốn nhòa. Tại sao người đàn ông này chưa từng nghĩ cho bản thân một lần vậy.
“ Thì dạy ca cách kiếm tiền là báo đáp, ca buôn bán với ngươi khong chèn ém giá của đại ca là ta vui lắm ha ha ha ha” Ngô Khảo Tích vẫn cười, hắn hơi đau lại phải khom lưng lại.
“ Ca ngươi không sao chớ, được rồi ta đồng ý ngươi..” Ngô Khảo Ký chấp nhận, so về độ cứng đầu thì cả ba anh em không ai thua ai, cho nên ngoại trừ chấp nhận thì còn làm gì hơn?
“ Ngươi không biết lần này đánh nhau ở Mân ta đã hứa hẹn nuôi bao người… cả vạn không ít… ca phải kiếm tiền a. Mà ngươi đừng nghĩ ta không biết chuyện ngươi muốn đá ta khỏi Đại Việt , muốn ta đi Đại Lý. Đi cũng được nhưng ta phải chuẩn bị từ giờ, không thể để đến lúc đó moi hết tiền của Đại Việt để thành toàn cho ta đúng không? Thân là chính chủ đi Đại Lý ta cũng cần có chút thể hiện chứ?” Ngô Khảo Tích rất bâng quơ mà nói.
“ Ngươi… đoán được?” Ngô Khảo Ký giật mình.
“ Có gì khó đoán , tính của ngươi ta biết rõ, ngươi đã cho Tước một cái Bắc Nguyên thì chắc chắn sẽ không để Ca thua thiệt, nhìn đi nhìn lại chỉ có Đại Lý a” Ngô Khảo Tích vẫn mỉm cười ung dung nói.
Thật là đại trí giả ngu mà, lầm lỳ đấm chết voi, hóa ra cái gì cũng biết hết.
“ Được rồi đo cũng là chuyện cả chục năm sau, vậy xây cái thành này liên quan gì kiếm tiền?”
Thật Ngô Khảo Ký thấy cái thành đất này xây là xây thật, có đào móng hẳn hoi, nếu để xây thành này cảm tưởng không phải một hai ngày có được.
Ngô Khảo Tích rảnh vậy sao?
Hỏi ra mới biết thì ra Ngô Khảo Tích xây cái thành này chủ yếu doạ muốn Lưu Phủ phải đầu hàng vì Tích thể hiện quyết tâm vây chết không công. Như vậy quân Tống đói phải hàng thôi.
Nhưng mục đích sâu xa đó là tụ 4 vạn dân làm việc khó lắm. Tích nào có tiền nuôi 4 vạn dân, đây là tiền Mân ra . Cho nên Tích lợi dụng công làm chuyện tư.
Hắn đã quyết lấy cái Xỉ Than Bình Nguyên này. Dù sao ở Mân nó không có bao trọng dụng. Than đá mà không biết nung cốc thì cũng không luyện kim được. Mà Mân không biết công nghệ lò cao chỉ có lò nhỏ toàn dùng than củi ở đây không thiếu gỗ, củi.
Cho nên dân Mân thường ra đây moi tha làm sưởi đốt mà khói nhiều dễ độc nên chỉ dân nghèo mới dùng, chả mấy ai quan tâm.
Nên Tích đánh xong trận sẽ yêu cầu Vua mân ban cho hai vợ của hắn cái bình nguyên này làm đất phong.
Từ đó Tích sẽ khai thác than kiếm tiền, kiếm được nhiều hay ít không biết nhưng khả năng nung cốc bán Đại Việt là ok đấy. Mà nếu lò bé ở Mân biết cốc có thể luyện kim tốt hơn cũng mua. Cho nên chỉ cần xây thành trì bảo mật cốc luyện là có thể khiếm khối đấy.
Tiện thể có 4 vạn thì xây đi. Đến lúc lấy đất di dân được mấy ngàn hộ xây bằng niềm tin. Với lại có cái thành ở đây dân cư của đất phong dễ lập nghiệp.
Ký giơ ngón tay, Đại ca rất tặc và hứa nơi này luyện bao cốc Đại Việt mua bấy nhiêu.
Tích cười hả hê. Hắn cũng bắt đầu tích luỹ, nếu Ký muốn hắn chiếm Đại Lý… thì chiếm thôi. Cho nên việc Tích tái cơ cấu thâm binh không phải đùa. Thêm vào đó là việc Mộc Tộc xây cầu hay làm đồ mộc cực giỏi.
Đánh Đại Lý đất đai hiểm trở núi non khe sâu. Nêu có Mộc tộc đào tạo một nhóm công binh. Đắp đường làm cầu?
Đánh Đại Lý khó sao?
Tích là tính xa, hắn đã nuôi bộ hạ từ lúc này. Tuy nói Địa Việt sẽ đánh cho hắn, nhưng nếu chính Tích và bộ hạ lãnh đạo quân Đai Việt đánh thì tốt hơn đúng không? Ý nghĩa hơn đúng không?
Cho nên đừng ai khinh thường Tích cả.
Thăng này lầm lỳ nhưng tặc kinh người.
Cái tặc tiếp theo của Tích là quân sự.
Lúc này xa mã trang pháo khác gì pháo tự hành?
Sơn pháo mà đi vào quấy quân doanh Lưu Phủ là không được , tầm xa 900m tương đương pháo Tống , đi vào nó bắn cho lòi máu.
Cho nên toàn pháo thăng long nòng dài trang trên xe đi quấy quân doanh Tống.
Đầu tiên là nạp đạn sẵn.
Đi cách tầm 1,3-1,5km thì quay xe chĩa đít về quân doanh Tống mà xạ.
Bố bảo Tống dám cho Kỵ ra chiến . Lam Long Kỵ đi theo bảo kê rồi mà.
Bắn xong rút ra mấy trăm mét thông nòng nạp đạn lại quay vào bắn.
Thử hỏi ai chịu nổi dày vò này?
Ký cũng chịu hẳn. Lệnh cho Ngô Biên chỉ huy lần này tác chiến. Chiến kiểu này Ký không cần đích thân đi làm gì cho phiền.
Lúc này Mộc tộc mới là vấn đề Tích quan tâm.
Tích thấy cả rồi, dụng cụ thô sơ Mộc tộc còn có thể dựng được các công trình vượt kiến thức thời đại này như các loại cầu Bát Tự.
Lại thêm ngoại hình rất khác người của đám “ người này” khiến Tích rất hoài nghi.
Trước đây thời tương lại 4.0 mà hắn sống, những vấn đề nhạy cảm khoa học Ký thường bỏ qua đầu vì chúng không thiết thực cho cuộc sống và cũng không đáng tin cậy.
Nhưng xuyên cũng đã xuyên rồi, hiện tượng trái lẽ thường như vậy cũng xảy ra cho nên có rất nhiều nhận thức lối mòn trong Tích bị phá vỡ.
Giống như chuyện về đến Angkor Wat không phải người Khmer cổ xây, mà do nền văn minh trước đó xây, một nền văn minh cực cao trong quá khứ, liên quan đến Hindu giáo. Hai nơi cách xa nhau đâu chỉ vạn dặm? Cho nên Tích mới nghĩ đên cái giả thuyết có nền văn minh trước 5000 năm lần này của nhân loại sau đó bị trôn vùi. Angkor Wat là một trong đó, các di chỉ ở Ấn Độ vùng đất cũng là một trong đó, rồi người Ấn Độ cổ học theo di chỉ mà tiến bộ, lại học theo di chỉ để sáng tạo Hindu giáo.
Nếu đã đi theo hướng gợi mở này thì tại sao Ký không dám tin Mộc Khác tộc là một nhóm người còn sót lại của thời kỳ kia? Vì trình độ xây dựng bằng mộc của họ đã vượt xa Bố Chính chứ đừng nói Mân hay Hán.
Vụ cầu gỗ tên Bát Tự này Ngô Khảo Ký không nhớ đến, vì thời gian lâu quá nhiều thứ xem lươt từ kiếp trước hắn quyên rồi.
Nhưng bỗng nhiên Mộc Khách tộc xuất hiện lại làm hắn nhớ lại.
Mẩu chuyện này Ngô Khảo Ký có nghe qua, cây cầu gỗ Mathematica tại Đại Học Cambridge nổi tiếng, thế kỷ thứ 17 có một kiến trúc sư vô danh đã để lại một bài toán hóc búa cho giới kiến trúc sư lúc bấy giờ, trong một đêm người này đã xây một cây cầu không có đinh, không lỗ mộng hoàn toàn được cân bằng và chắc chắn bởi chính lực ma sát giữa các thanh gỗ. Điều này cần được tính toán cực kỳ tỉ mỉ và có nền kiến thức toán học, vật lý rất vững.
Người kiến trúc sư thần bí kia đã tuyên bố nếu ai lấy được một thanh gỗ khỏi cây cầu thì người đó sẽ nổi danh trong Cambridge. Nhưng chỉ duy nhất Isaac Newton có thể tháo được hai thanh gỗ trên đó mà không làm hư hại cấu trúc cân bằng cầu. Sau này có một vị giáo sư của Cambridge không tin tà mới tháo tung ra nghiên cứu cuối cùng lắp không lại được phải dùng đinh đóng lại. Thế là cây cầu ấy bây giờ toàn đinh.
Chuyện thú vị là sau này người ta phát hiện ở Trung Quốc vùng Chiết Giang có rất nhiều cây cầu không dùng đinh, mộng hay trụ , chỉ dùng kết cấu cân bằng cùng ma sát các thanh gỗ cũng có thể trường tồn trăm năm, thậm chí cả ngàn năm.
Muốn xây được những kiến trúc kiểu này không chỉ thể dựa vào kinh nghiệm cùng quen tay hay làm. Vì mỗi sai lầm nhỏ nhất đều dẫn đến sụp đổ. Mỗi cây cầu lại dài ngắn to nhỏ khác nhau. Nếu không có công thức chung thì không thể nào xây nhiều vậy được.
Thời này kiến thức.. toán học có thẻ xây công thức cho kiểu cầu này thì Ký cũng bó tay chứ đừng nói mấy ông Mân Hán.
Cho nên mới có chuyện người Mân ở đây phủ nhận họ xây cầu mà chỉ vào Mộc khách tộc.
Thời hiện đai cũng có nghiên cứu về vấn đề này mà không ra kết quả.
Rất may Tích lại tóm được Mộc Khách tộc nên Ký sẽ tìm hiểu chuyện này .Hắn rất hứng thú.
Vậy là Ký mới tiếp xúc Mộc Tư Lãng thằng này tộc trưởng.
Tưởng nói chuyện khó khăn tính dùng ma toé cuối cùng không có gì khó cả. Mọi chuyện đơn giản đến bất ngờ.
Hỏi hắn biết xây cầu Bát Tự không ?
Bát Tự là gì?
Phải vẽ mô tả một chút.
“À cái này tổ tiên xây, nhưng chúng tôi cũng xây được trước đây không có công cụ không xây được, nay có Tây An vương cho công cụ nên có thể xây” Mộc Tư Lãng trả lời thành thật.
“ Có bí quyết không?” Ngô Khảo Ký hỏi, nhưng hắn không dám chắc thằng này sẽ nó, vì dù sao đó là bí quyết giữ nhà mà. Ai nguyện chia sẻ chứ.
Nhưng bất ngờ thay Mộc Tư Lãng nghe thấy Ngô Khảo Ký hỏi bí quyết thì lại mừng húm hào hứng nói văng nước bọt khiến Ưng vệ hiểu ngôn ngữ Mộc tộc dịch không kịp.
Đại loại là có “công thức” để xây nhiều thứ, có cả thước đo mẫu, nhưng ngay cả Mộc Tư Lãng cũng chỉ biết “ thay số” và áp dụng mà không hiểu sao lại vậy. “Công thức” để tại bộ lạc, ngàn năm mưu truyền xuống cứ chuẩn bị hỏng lại dùng gỗ chép lại một lần.
Mộc khác tộc nhiệm vụ tổ tiên để lại là truyền bá kiến thức này đi khắp nơi, nhưng mà Mộc Khác Tộc đã đem chia sẻ rất nhiều người trong thời gian dài lịch sử nhưng không ai hiểu. Mà ngược lại còn coi Mộc khác tộc là dị chủng mà khinh bỉ, săn đuổi, thậm chí tàn sát, giờ cả bộ lạc còn có ba ngàn người mà đang chết dần may gặp được Tích.
Ngô Khảo Ký ngỏ ý muốn xem “công thức” thì Mộc Tư Lãng vui quá muốn truyền dạy cho Ký, nhưng hắn không nhớ, chờ về bộ lạc lấy mới được. Ngô Khảo Ký cũng không vội, nói lúc nào về sẽ đi qua nơi đó, vào xem không sao.
Lại nói đang bàn chuyện thì thành Cửu Giang bị công chiếm, thủy quân Đại Tống đang đấm nhau cùng Trương gia thủy quân thấy vậy bỏ chạy thục mạng.
Chẳng bao lâu Lưu Phủ ra hàng. Đơn giản vì không đánh được nữa.
Nhắc lại chuyện này thì quay về lúc Lưu Phủ hội quân với Thái gia đã phát hiện Thái Miễn dẫn theo thân binh tầm ngàn bỏ chạy.
Thì ra thằng này thấy thế không ổn nên chạy, không ngờ Thái Miễn cậy là địa đầu xà bố trí sẵn thuyền ở một chỗ bãi lầy có thể xuyên qua mà ra sông Trường Giang chạy nhanh về Cửu Giang , sau đó 7 ngàn Tống binh ở đây làm sao ngăn nổi địa Đầu xà Thái gia?
Thái Miễn đón gia đình với thân binh lên thuyền theo Trường Giang ra biển không hiểu đi đâu.
Lúc này Thái Miễn chạy, 2 vạn người Mân không muốn đánh với Vua Mân có ý muốn hàng. Lúc này Lưu Phủ chỉ có 1 vạn rưỡi quân áp không nổi. Không cẩn thận binh biến.
Lại nghe Cửu Giang thành mất, hi vọng tàn lụi hắn phải hàng.
Hàng ở đây không giống Thẩm Tông Cồ bán mạng cho Ký mà là hàng làm tù binh chờ Đại Tống đàm phán chuộc.
Đến lúc này Tích lại có thêm 3,5 vạn tù binh xây thành cho hắn.
Lương thảo Tống mang nhiều vào Cửu Giang nên ở đây tự nhiên lại ổn Vô cùng. Tích lười về Lê Lăng nhưng cuối cùng vẫn phải đi.
Ký để lại Lam Long Kỵ lúc này mở đến vạn hai ngàn hơn. Trong đó hơn 9 ngàn là người Khương, 3 ngàn Bố Chính kỵ.
Ký mang 500 thân binh theo Kim Hoa Môn đi ra biển Phúc Kiến chờ đội Chiến Hạm Bố Chính tới đón.
Còn về Vua Mân gặp một lần tha cho hắn không phải bế quan tự hối. Nhân tiện việc Than Xỉ vùng đất phong cho hai cô con gái cũng nói luôn.
Ký đi vội nên không có tiệc tùng gì.
Tích ở lại sẽ qua Hành Dương chủ trì nơi này. Mân đã không còn gì đáng lo nữa cả.
Giao phó xong là Ký té thẳng thừng. Nhớ nhà, nhớ vợ… mà vợ xưng Đế rồi.. oẹ..