Mục lục
Lý Triều Bá Đạo Phò Mã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ là tác đùa vui với bạn đọc mà thôi, làm gì có chuyện kiểm tra bằng lái voi ha ha.

Nhưng đó cũng không phải chuyện lôi ra để cười.

Tại Tân Bình Lộ thực ra những thứ này cực kỳ phổ biến.

Tân Bình Lộ cuộc sống của người dân sau 7 năm bắt đầu từ Ký cải cách cho đến Lý Từ Huy cấp tiến thay đổi đã biến đổi nghiêng trời lệch đất.

Nơi này cảm giác như một vùng đất không tưởng trên thế giới lúc này với nhiều thứ hiện đại pha lẫn cổ đại tạo nên một bản sắc rất đặc biệt.

Có lẽ lúc này nếu Ký có quay về Bố Chính cũng cần nhiều thời gian để thích nghi.

Giấy chứng nhận khả năng điều khiển ngựa, xe ngựa, voi là điều không lạ ở Bố Chính.

Lý do như Lý Từ Huy đưa ra đó là những “phương tiện” này có khả năng gây nguy hiểm cho người xung quanh nếu kẻ điều khiển không có kiến thức cũng như năng lực khống chế tốt.

Cho nên ở Bố Chính đều khiển những thứ này phải học, phải hiểu luật giao thông sau đó phải thi lấy giấy chứng nhận mới được phép điều khiển lưu hành, nếu không bị phát hiện sẽ… tịch thu phương tiện và phạt cho trợn mắt lên.

Dân Tân Bình lộ nói thẳng lúc này bặt bằng chung học thức cùng hiểu biết rất cao. Đợ giản vì họ biết chữ, sách vở thì in ấn được, bán tràn lan, chỉ cần chăm chỉ thì kiến thức sẽ rất nhanh tiến bộ.

Ở Bố Chính dân rất giàu nhưng dám sở hữu riêng cho mình xe hơi… à không xe ngựa, ngựa thì đều là đại gia.

Vì sao?

Ở Tân Bình Lộ thuế nông nghiệp không cao, nói thật là rất thấp. Thuế thương nghiệp thì đánh theo sản phẩm. Thuế thu nhập luỹ tiến.Nói chung là cuộc sống dễ chịu vô cùng.

Nhưng , thuế đường bộ là rất trâu bò, thuế vệ sinh cũng ác, mấy loại thuế này là nhằm vào giới nhà giàu có tiền.

Đường xá ở Tân Bình Lộ luôn được xây mới, mở rộng, cải tạo. Cho nên khoản chi phí này rất cao, nếu cứ lấy tiền chính phủ không công mà làm đường chắc chắn không ổn.

Cho nên phải thu thuế đường bộ để lấy kinh phí cho chính phủ.

Các thể loại như xe ngựa xe bò trâu, nhất là Voi sẽ tàn phá đường đi, cho nên đám này sẽ bị đánh thuế khá kinh.

Cũng may dân Bố Chính giàu có, lại thêm nếu không muốn bị đánh thuế có thể chọn đường đất để đi, tránh xa đường bê tông hay đường trải nhựa.

Tất nhiên đám có đủ tiền mua xe mua ngựa mua voi thì dăm ba đồng bạc thuế không thành vấn đề.

Cho nên ở Bố Chính có nhiều thứ văn hoá rất lạ nếu đặt ở thời này.

Lại nói đám bịn sĩ Bố Chính rất trâu bò, năm mươi người lập chốt chặn ở ngoại thành Hoa Lư, thấy voi chiến cả bày mười mấy con, người Mường đông nghìn nghịt vẫn dám thách thức chặn đường.

Pháo hiệu thăng thiên bắn ra, chẳng mấy chốc mấy chốt chặn xung quanh đó lập tức nhận được thông tin mà tụ tập lại, quân trang chỉnh chu, mặt mày nghiêm túc, tác phong nhanh nhẹn, quy củ.

Chưa biết đánh nhau ra sao nhưng loại quy củ hết sức chuyên nghiệp này đã ăn đứt mọi nhánh quân khác trên đất Đại Việt.

“ Làm ơn cho kiểm tra thẻ căn cước, giấy tờ quân nhân”

Vị đội trưởng chốt chặn rất nghiêm túc đưa ra yêu cầu, đám binh sĩ Bố Chính vẫn lăm lăm nỗ lớn trên tay, đây là tác phong nhất quán của bọn họ.

“ Đây là sổ quân nhân, thẻ căn cước của ta, vị này tên Ngô Cẩn, là cháu họ hàng xa của Bình Nam Vương nhưng lại cũng có họ với cả Nương Nương, lần này theo lệnh về diện kiến Nương Nương, đây chính là chiếu thư làm bằng chứng”

Phan Thành là Cẩm Y Vệ hệ phái nổi, có thẻ căn cước, có thân phận quân nhân Cẩm Y Vệ giấy tờ cho nên không khoa chứng minh thân phận, nhưng Ngô Cẩn thì lại cần dùng đến chiếu thư để chứng minh thân phận.

“ Tốt, như vậy chiếu theo lệ Thứ Sử vào trầu có thể mang theo mười tám thân vệ, số còn lại tạm thời đóng quân bên ngoài thành, lương thực thuốc men chỗ ở ta sẽ báo lên cấp trên tiến hành xem xét bổ cấp, giấy tờ của ngài” Tên đội trưởng bịn sĩ chốt chặn kiểm tra một hồi thật giả giấy tờ sau đó trả lại .

Thằng này làm việc rất cứng nhắc nhưng lại đúng quy củ.

“ À vị này Cẩm Y Vệ huynh đệ, Nương Nương đang tại Hoa Lư, cho nên ngươi không cần đi Phủ Lý tìm”

“ Ô vậy thì quá tốt rồi, cảm ơn huynh đệ”

Phan Thành lúc này đã hiểu vì sao ở đây lại xuất hiện quân tinh nhuệ Bố Chính, thì ra Nương Nương đã đến Hoa Lư rồi.

Hoa Lư cố đô, nơi này không phải chỉ là một toà thành trì bình thường. Đây chính là Kinh Đô của Đại Việt trong 42 năm với 12 năm Nhà Đinh và 29 năm thời Tiền Lê Triều đại.

Tuy lúc rời đô về Thăng Long Lý Công Uẩn Lý Thái Tổ đã cho gỡ nhiều vật liệu ở đây để đem về cải tạo thành Đại La nhưng nơi này vẫn còn sót lại không ít cung điện nguy nga bệ vệ.

Lúc này Lý Từ Huy đang họp bàn chúng tướng ở một toà cung điện nơi đây, nếu ai không rõ thì rất dễ nhầm cảnh tượng này với Nữ Hoàng đang triều hội đại thần.

“ Khởi bẩm Nương Nương, bên ngoài có Cẩm Y Vệ Thăng Long Ty Phan Thành dẫn theo một người xưng là Ngô Cẩn , con cháu họ hàng xa của Bình Nam Vương gia cầu kiến”

Lúc này đàn họp bàn về chiến lược tiếp theo tại khu vực Hoa Lư thì có lính truyền tin vào cấp báo.

Lý Từ Huy phất tay ra hiệu đồng ý.

“ Truyền” một nữ thị vệ hô lớn thông báo.

“ Cẩn Thứ Sử , ngươi run cái gì, còn nhớ những điều mà ta dặn chưa?” Phan Thành đàn dạy đi dạy lại nhắc nhở tên to xác nhưng thiếu va chạm xã hội này..

“ Nhớ Nhớ… là cúi đầu, quỳ một gối, không được nhìn thẳng vào mặt nương nương. Nếu được hỏi trả lời to rõ ràng, không được hỏi thì không được mở miệng” Ngô Cẩn học thuộc bài, run run mở miệng.

Đội Trưởng Cẩm Y Vệ rất không tin tưởng thằng này, nhưng mà chuyện đến nước này cũng đành chịu.

Quay lại với tình hình Chi Lăng, Ngô Thường Hiến mang chí tử mà đánh, cho nên trận đánh cực ác liệt, quân của Lý Hoằng Chiêu thì nghĩ Hiến muốn trốn nên ra sức ngăn chặn.

Điều đáng nói lần này chiến đấu một bên có đầy đủ khí tài hạng nặng bên còn lại thì không.

Ngô gia quân ở Động Giáp là không có điều kiện để sở hữu hoả khí cho nên trận này họ dùng là máu thịt cùng các loại vũ khí lạnh đối chọi cùng hoả pháo.

Tuy nhiên lần này hành quân cấp tốc, đường phía Bắc toàn là núi đồi khó đi cho nên Lý Hoằng Chân cũng không mang được nhiều hoả pháo, kể cả như vậy cuộc chiến giữ hai bên vẫn dị thường khốc liệt.

Quân số hai bên là ngang ngửa, Lý Hoằng Chân chia quân một nửa cho Tông Đản cho nên lúc này ông ta cũng chỉ có tầm 8 ngàn binh trong tay mà thôi.

Lý Kế Nguyên chạy đến nơi Thường Hiến cùng Hoăng Chân đã là sáng ngày hôm sau, lúc này đôi bên quân đội đã tiếp chiến gần canh giờ, thây đã chất ngổn ngang như núi nhỏ dọc thung lũng.

“ Không được, bọn này đã đánh ra chân hoả thực sự, lúc này không thể xông đến can ngăn trực tiếp” Lý Kế Nguyên cau có mặt mày nhìn tình hình.

Lúc này Lý Kế Nguyên để ý đến hậu quân của Ngô Thường Hiến có một nhóm lều trại rất lạ, không giống như của quân sĩ.

Đám Kỵ binh của Kế Nguyên dừng lại, ông ta nhấc ống nhòm lên quan sát thật kĩ.

“ Trời không tuyệt đường Lý gia ta rồi…”

Lý Kế Nguyên nhìn ra đây là lều của gia quyến, thứ ông ta cần nhất lúc này là người để nói chuyện cùng thuyết phục. Thường Hiến đang điên cuồng chém giết hắn hẳn không thể nghe Kế Nguyên đến thuyết phục, nhưng nếu trong hậu doanh có gia quyến của Thường Hiến thì mọi chuyện vẫn còn hi vọng.

Có nhiều người sẽ nghĩ, Lý gia có hơi quá khiêm tốn, Lý Kế nguyên có hơi quá bi quan, Ngô gia thôi mà, Tân Bình Lộ thôi mà, chưa đánh một trận thì ai biết được mèo đen mèo trắng mèo nào khoẻ hơn.

Thật ra nếu như Tống Kiệt chưa quậy tung Thăng Long thì Lý gia vẫn có lực đánh một trận cùng Bố Chính, thậm chí khả năng thắng rất cao.

Đây là đang nói tình huống thế gia không can thiệp, liên minh quân sự Đông Nam Á của Tâm Bình Lộ không can thiệp.

Lý gia có một khu vực khổng lồ để mộ lính, công nghiệp quốc phòng vũ khí tuy không bằng Tân Bình Lộ nhưng cũng không đến nỗi quá thua kém.

Cho nên nếu là một cuộc chiến chớp nhoáng Tân Bình Lộ nếu có thể bắt tiệt hoàn toàn Lý gia thành viên và kết thúc thật nhanh chiến sự, thì đó là chiến thắng ngọt ngào.

Nhưng nếu Tân Bình Lộ lâm vào chiến tranh tiêu hao, công thành chiếm đất , Tân Bình Lộ tất thua, họ chỉ có vẻn vẹn đúng năm vạn binh và không có nguồn dự bị. Đánh tiêu hao chiến với chiến trường mở rộng nhiều vị trí cần đồn trú thì Tân Bình Lộ chắc chắn chịu không nổi.

Các nhà quân sự lão thành như Lý Thường Kiệt, Lý Kế Nguyên sao không nhìn ra những điểm này. Lý – Ngô hai nhà nếu bình thường tranh chấp sec chưa biết ai thắng thế.

Nhưng mà Tống Kiệt một cước quấy phá đã đạp tan cái xu thế cân bằng Lý – Ngô trên.

Thiên Tử Binh, lự lượng trung kiên và tinh nhuệ nhất của Hoàng Tộc bị chia cắt thành mấy phần.

Đau đớn nhất đó chính là phân nửa thiên tử binh lại rơi vào tay họ Kiều Phong Châu, sức mạnh của Hoàng Tộc đã giảm hơn ba thành, Tuy các thân vương hầu tước Tông Thất vẫn nắm các vùng quan trọng như Quảng Nguyên, Lộ Đông Hải- Tân Hưng, Thiên Trường- Hoa Lư. Từ những nơi này đều có thể mộ lính bổ xung tổn thất.

Nhưng vấn đề phức tạp nhất đó chính là Thăng Long rơi vào tay Kiều thị. Thăng Long là nơi duy nhất Lý gia hoàng tộc đặt máy móc, công nghệ cùng các xưởng chế tạo, cho nên mất đi Thăng Long mới chính là vết thương trí mạng của Tông Thất Lý gia.

Tất nhiên Lý gia những người cầm binh bên ngoài như Lý Kế Nguyên cùng Lý Nhật Trung hiểu họ cần phải nhanh nhất kiểm soát lại Thăng Long. Nhưng điều này có thể sao?

Chưa nói đến dịch bệnh hoành hành ở Thăng Long, chỉ cần đám người Lý Nhật Trung động thì đám thế gia lúc đó sẽ ra tay. Lý do thì ai cũng biết, dám thế gia quân phiệt lúc này không muốn Lý gia nhập chủ Long Trung sau đó hồi phục và ra tay với chư hầu.

Nhưng khi Tống Kiệt bắn các công nghệ cốt lõi của Đại Việt đi khắp nơi cho các thế lực thì gió đổi chiều.

Lý Nhật Trung dẫn quân về Thăng Long không chỉ vì con trai ông bị giết, nói thật ngay kể cả con trai ông không bị hại thì Lý Nhật Trung cũng tấn công Thăng Long thôi.

Như một sự ăn ý hiểu ngầm, Lý Kế Nguyên, Lý Hoằng Chân sẽ chặn đường Ngô Khảo Ký, chỉ cần tìm cách cản trở Ngô Khảo Ký và ba anh em Lý Kế Nguyên, Lý Hoằng Chân, Lý Nhật Trung khống chế lại Thăng Long thì Ký có về nơi này cũng không còn tác dụng.

Tính toán là một việc, nhưng hiện thực tàn khốc lại là chuyện khác. Lý Nhật Trung bại trận quá nhanh, Lý Từ Huy đưa quân ra tiếp nhận Thiên Trường quá gọn. Lý Nhật Trung sau khi bại trận thì nản lòng thoái trí thấy rõ. Cho nên Lý gia hi vọng cuối cùng ba cánh quân hợp một công chiếm Thăng Long đã không có bao nhiêu hiện thực.

Lý Kế Nguyên nhìn thẳng vào thực tế, cho nên ông ta không mưu đồ Thăng Long nữa mà muốn tìm một đường ra cho họ Lý, Ông ta thực không muốn kết thù không thể giải với Ngô gia.

Nghe có vẻ rất gì và này nọ nhưng đây chính là đạo sinh tồn của thế gia, và Lý gia chính là một thế gia điển hình chẳng qua họ rất mạnh cho nên trở thành kẻ dẫn đầu. Song ngay cả kẻ dẫn đầu vẫn phải tuân theo quy tắc sinh tồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK