Hà Bắc mưa gió nổi lên, đây là thực sự mưa to gió lớn chứ không phải mưa gió chiến tranh mô tả.
Ngô Khảo Ký ngước nhìn màn trời tâm thần hơi run rẩy, cái cảnh tượng này hắn cảm thấy rất quen mắt.
“ Tâm tình quá phức tạp đi, Ngô Gia Bảo hắn phải sống làm con tin thì tính uy hiếp cao hơn nhiều, Triệu Húc tên kia hơn ai hết phải bảo vệ mẹ con Trịnh thị mới đúng” Ngô Khảo Ký cười cười bản thân tự cho rằng mình nghĩ ngợi quá nhiều.
Sông Hoàng Hà nước cuồn cuộn sóng, nước đục ngầu cát đất phù sa mà vàng hoe. Trận mưa này thật hơi lớn quá một chút rồi.
Trên sông giờ phút này không ngờ một con thuyền đang cố vượt sóng mà qua bờ bên kia. Dĩ nhiên đây là một con thuyền kiên cố, có thừng kéo từ bờ sông cho nên có thể băng băng vượt qua sóng lớn ở cái lúc thời tiết chết tiệt này.
Tên bãi sông bắc Hoàng Hà từng tên dân phu áo tơi mặc lấp đang còng lưng gồng mình túm lấy dây thưng sợi to như cổ tay người lớn mà hò nhau kéo.
Quan nhân trên thuyền không phải người bình thường , hắn một thân hoạn quan sắc phục Đại Tống, trên tay run run cầm hai cái hộp gỗ một lớn một nhỏ. Bên cạnh hắn là một cái tiểu công công cũng đang sợ hãi cầm theo một quyển lụa.
Mới ngày hôm qua bọn chúng còn là thái giám làm việc dọn dẹp vệ sinh, lắc mình một phen biến thành Tổng Quản cùng Phó tổng quản thái giám nội cung.
Mả tổ bọn hắn bốc khói xanh, vận may trên trời ụp xuống?
Không đâu, đây chính là đòi mạng bùa chứ vận may gì.
Bọn hắn rút trúng thẻ săm gãy trong hộp, chú định biến thành kẻ đem những vật này qua sông đến doanh trại Liêu Đông mà giao tận tay Liêu Đông Vương.
Ai cũng hiểu người giao những vật này cho Liêu Đông Vương kết cục sẽ ra sao. Đại thái giám ngửa mặt nhìn trời mưa bay bay than thở.
“ Được một ngày mặc lên sắc phục Đại Tổng Quản, chết cũng.... vừa lòng rồi.”
“ Tiểu thái giám, ngươi tên gì ta lại quên rồi, nhắc cho ta nhớ kỹ trên đường xuống Hoàng Tuyền còn có bạn bè không cô độc”
Đại Thái giám cười như khóc mà nhìn tiểu thái giám bên cạnh.
“ Oa oa hu hu hu... ta không muốn chết, ta tên Tiểu Lai Tử.... ta không muốn chết”
Tiểu Thái giám bật khóc, hắn muốn lau đi nước mắt nhưng càng lau thì nước mắt lại càng tuôn rơi.
“ Khóc đi, khóc ra nước mắt chứng tỏ vẫn chưa thành quỷ, thành quỷ rồi nghe nói khóc lóc chỉ có tiếng gào rú tuyệt không có nước mắt tuôn rơi” Đại thái giám lẩm bẩm, hắn hai mắt cũng mờ đi rồi.
Vân vũ quần quanh, phong lôi loạn chuyển, thiên địa mịt mùng, hay mắt người ngấn lệ.
Cùng thời gian này Biện Kinh thành đô, một phủ đệ nào đó một đám chuột đang tụ tập.
“ Phù phù.. thật may mắn cuối cùng tướng công vẫn là đúng hiểu gã Tô Thức kia, không ngờ hắn thực sự đứng ra nói chuyện, nếu hắn không mở lời chắc chắn chúng ta phải cử người đứng ra nói, như vậy bại lộ tính thật cao”
Một con chuột lên tiếng , giọng nói nhỏ vừa đủ nghe.
“ Chuyện này không thể để lại manh mối, vì chuyện Kinh Sư chuyển hay không đã làm ép chúng ta phải ra hạ sách cuối cùng này. Đây là việc làm nguy hiểm nó đã chạm đến điểm mấu chốt chịu đựng của Quan gia. Chỉ cần nặng một điểm sẽ khiến long nhan nghi kị. Cho nên dù Tô Thức không mở miệng chúng ta người cũng tuyệt đối không mở miệng”
Một con chuột khác lên tiếng.
“ Tức là Tướng công không có chuẩn bị kế hoạch dự phòng?”
Một con chuột khác lên tiếng.
“ Không có chuẩn bị” giọng nói già nua vang lên, hơi ngập ngừng một chút rồi lại nói tiếp “ Tô Thức hắn không nói ra thì đã không phải là Tô Thức”
Cả đám chuột trầm ngâm, lạ thay đám chuột làm việc trong bóng tối không muốn người phát hiện này lại toàn bộ đều có một thân quý khí trang phục. Người đột lốt chuột hay chuột độn lốt người?
“ Mưa rồi, mưa lớn”
“ Mưa tốt, mưa rất kịp lúc”
“ Mưa có thể thanh tẩy vết nhơ trong thiên địa”
Đám chuột nhìn ra ngoài màn trời mà cảm thán.
Cách đó khá xa là phủ đệ Tô Đại Học Sĩ Tô Thức, Hắn đang say, hắn ngồi giữa sân đá xanh gạch , tay lầm lồ lô rượu uống ừng ực như uống nước lã.
“ Tửu Tên Ngọc Lộ xuất Nam Phương”
Tôn Thức điên cuồng hò hét cười khóc trong mưa. Hắn như muốn văn thơ một bài nhưng lại không biết khai đề ra sao. Hắn biết bị người khác tính kế , nhưng hắn không thể không nhảy vào cục này.
“ Kiếm Tự Trọng Mưu trực Bắc Mạn”
“ Khặc khặc khặc... buồn cười thay. Uống Tửu của Người Phương Nam từ lúc nào được cho là thanh nhã....”
“ Mạc Vũ Thuỷ Tẩy Nhục Nhơ Bất Thanh Hồn Trọc”
“ Ta Tô Đông Pha từ nay thanh danh còn đâu nữa... hỡi ôi hỡi ôi....”
“ Mạc Vũ Thuỷ Tẩy Nhục Nhơ Bất Thanh Hồn Trọc”
“ Mạc Vũ Thuỷ Tẩy Nhục Nhơ Bất Thanh Hồn Trọc”
Tô Thứ điên cuồng gào thét tiếng vọng kinh động hạ nhân nhưng không ai dám tiến lại gần.
Có kẻ cho rằng mưa lớn có thể thanh tẩy vết nhơ trong thiên địa, nhưng có kẻ lại cho rằng mưa chỉ có thể thanh tẩy vết bẩn bình thường ngoài cơ thể xác thịt, mưa không thể thanh tẩy tâm hồn đã ô trọc.
Cũng trong màn mưa Triệu Húc ở Huy Võ điện đang thẫn thờ nhìn.
“ Giấy nào gói được lửa, hậu nhân sẽ có cái nhìn như thế nào về ta?”
Hắn chán nản, lưng chùng xuống không muốn nghĩ nhiều, chuyện đã quyết định rồi không cần hối hận. Có muốn hối hận cũng khó, thực sự Triệu Húc đã bị bức vào bước đường dùng rồi. Tây Hạ lại rục binh đòi hỏi mấy Châu mấy Quận. Thật cháy nhà hôi của thời nào cũng có.
Cũng trò lúc này Thành Biện Kinh một phủ đệ nguy nga khu Nam Thành, đây chín là quý tộc khu tập hợp các quan viên huân huý của Đại Tống.
“ Đã truy xét tất cả người dưới chưa, không phải có kẻ nào trong chúng ta không chịu nổi mà ra tay chứ?”
“ Tướng công nào có nào có, đám chúng ta có ngu cũng không đến nỗi làm việc ấu trĩ này. Ta đã tra xét toàn bộ kẻ dưới, không thể là người chúng ta ra tay cho được”
“ Kẻ ra tay chắc hẳn liên quan đến Tô Thức hoặc giả phải biết gì đó về Tô Thức, nếu không làm sao có sự trùng hợp này”
“ Không cần quan tâm ai làm, miễn không phải trong nhóm chúng ta động thủ là được. Căn dặn người dưới thu mình vào. Đừng để kẻ khác vấy nước bẩn lên người. Lúc này ta chỉ quan tâm Tô Đông Pha hắn có diệu kế gì có thể phá địch”
“ Chuyện này là Quan gia cho tiếp kiến riêng Tô Thức cho nên không ai biết rõ ngoài Tô Đông Pha và Quan gia cả”
“ Sóng gió chỉ là mới bắt đầu mà thôi, Đại Tống gian nan a”
“ Cớ sao Tướng công bi quan vậy”
“Các ngươi văn quan không hiểu việc binh, ta đã soạn lại từ đầu chí cuối từng bước chiến lược của vị Liêu Đông Vương kia.. có thể nói, quái tài quân sự cổ kim hiếm gặp....”
“ So với Dương Nghiệp thì?”
“ Dương Nghiệp chưa bao giờ được coi là trí tướng, ông ta đánh trận tiểu hình bố cục thì mạnh mẽ nhưng để bố cục cả một chiến dịch to lớn thì chưa được, Hậu nhân Dương gia càng kém xa Dương Tướng... Bắc Bình không thể trụ lâu”
“ Liêu Đông Vương đáng sợ như vậy”
“ Có lẽ cong đáng sợ hơn ta nghĩ, ta cảm giác mỗi bước đi của Quách tướng quân đều bị hắn đoán trước liệu tiên cơ rồi.
“ Vậy thì còn đánh làm sao được”
Trầm mặc trầm mặc.
An Dương thành bờ bắc sông Hoàng Hà cách bờ sông chừng 90km nơi đây trú đóng mười vạn đại quân Liêu Đông, Liêu Đông Vương đã dẫn kị bịn quay về nơi này, đi theo còn có Ngô Khảo Ký cùng một số lượng không nhỏ hải quân của hắn.
Đây là yêu cầu của Ngô Khảo Tước nhờ Ký giúp đỡ, mục đích là gì Tước không nói Ký cũng không hỏi cũng chẳng đoán nhiều đau đầu. Ký đã quyết định rồi, tại Hà Bắc Liêu Đông hắn không can thiệp vào quân sự nữa mà chỉ một bên đứng nhìn. Cách hành sự của Tước đã có một bộ riêng , can thiệp vào chỉ làm xấu chuyện mà thôi, không hữu ích.
Nói hời hợt mười vạn đại quân đóng ở đâu đó, nghỉ ở đâu đó đấy là sác vở. Không thể nào mười vạn quân túm tụm ở một chỗ được. Đây chỉ là cách nói trên sách vở hoặc phim ảnh mang tính ước lệ và cũng gây dễ hiểu cho người đọc hoặc người xem phim.
Trong thời cổ khi mà các phương tiện hỗ trợ cơ khí hoá chưa có cách đóng quân, hành quân, tiến công luôn rườm ra phức tạp, không phải dăm ba câu có thể nói hết được. Nếu nói hết ra thì không còn là binh thư yếu lược chuyện mà là câu chuyện của Binh Thư Bách Khoa Điển.
Chỉ biết kỵ binh Liêu đông dọc theo bờ sông bố trí làm hai trại lớn ba mươi mấy trại nhỏ.
Hai trại lớn bao gồm Thành An Dương và một dã chiến trại cách An Dương Thành về phía Đông bốn mươi dặm.
Các trại nhỏ như các vệ tinh xoay xung quanh hai trại lớn nhân số chỉ vào khoảng 300 đến năm trăm do các Bách Phu Trưởng quản hạt.
Địa hình Hà Bắc không phải thảo nguyên, thảo. Nguyên chiến tranh quả thật cứ đông, ngựa khoẻ cung cứng giáp tốt là khả năng thắng rất cao.
Đơn giản vì địa hình thảo nguyên đâu đâu cũng đủ chỗ cho chục vạn người chém giết.
Nhưng tiến vào Hà Bắc không như vậy, địa hình đã phức tạp hơn nhiều. Việc lựa chọn chiến trường không đơn giản, có thể chỉ vì lựa chọn sai địa điểm tập kích mà thua trận.
Ở đây có sông ngòi, có núi non còn có rừng rậm. Càng về phía nam thì địa hình càng phức tạp hơn.
Cũng may An Dương đến sông Hoàng Hà là một khoảng bình nguyên rộng lớn rất thích hợp kỵ binh tác chiến. Thật không hiểu nổi tại sao Hậu Chu lại chọn Biện Kinh làm Kinh Đô.
Mà cũng không hiểu nổi Triệu Khuông Dận tại sao cũng giữ Biện Kinh là thủ đô Đại Tống.
Có lẽ ông ta xuất thân võ tướng cho nên Triệu Khuông Dận tự tin người Thảo Nguyên không đánh được tới Biện Kinh chăng? Có lẽ vậy đi. Nhưng Triệu Khuông Dận không thể đoán trước con cháu ông ta cũng họ Triệu nhưng không có tên Khuông Dận. Cho nên mới có cái loạn Tĩnh Khang quân Kim Đánh tới Biện Kinh bắt cả hai vua Nhà Tống lưu đày mạn Bắc.
Nhưng giờ đây Triệu gia yên tâm, sẽ không có sự kiện Tĩnh Khang quốc nhục vì chắc chắn nhà Kim sẽ không được thành lập rồi.
Nhưng không có quốc nhục Tĩnh Khang thì quốc nhục Hi Ninh lại đến gần. Thế quân Liêu Đông như rồng như hổ, so với Đại Kim trong tương lai thì chỉ có hơn không kém.
“ Hoàng Nhan huynh đệ, lại đổi chiến mã sao?”
“ Lại đổi nữa.” Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc gật đầu.
“ Lại đổi nữa , đây là lần thứ ba đổi rồi, chiến mã của doanh ta đã phần lớn đổi thành ngựa già đồ bỏ, cưỡi thứ này làm sao đánh trận?” Một bịn sĩ Liêu Đông có vẻ không ưng ý.
“ Ngươi chất vấn Đại Vương” Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc trợn mắt.
“ Ta nào dám, chỉ là tò mò mà thôi” tên binh sĩ co đầu rụt cổ không dám ho he thêm nữa.
“ Giữ mồm miệng, đại vương ý tứ luôn cao siêu, không phải thứ thấp kém chúng ta nghị luận, ta tin tưởng ngài có thâm ý của mình” Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc sùng bái.
“ Phải rồi, chúng ta đã chiếm được Bắc Bình đả thông đường đi thảo nguyên?”
“ Cũng chưa, chỉ dùng bộ binh bao vây mà không đánh. Thành Bắc Bình không đơn giản” Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc trầm ngâm một hồi nói chuyện.
“ Hừ… quân Tống nhược kê Bắc Bình sớm hạ thôi” Vị kia cường tráng thảo nguyên người tỏ vẻ khinh thị ra mặt.
Đám binh sĩ bên cạnh cũng nhao nhao tỏ ý kiến không khác là bao.
Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc mặt xạm lại.
Hắn đã từng như vậy, đã từng không coi người Tống ra gì, quả thật con đường tiến vào Hà Bắc khá thuận lợi làm cho người thảo nguyên dễ tự mãn quên mình. Nhưng hắn khác bọn binh sĩ này, ngày ngày đi theo Đại Vương học hỏi, cho nên hắn hiểu biết rất nhiều.
Tư tưởng này không đúng, người Tống không yếu, người Tống rất mạnh. Hà Bắc cùng không dễ đánh như vậy.
“ Các ngươi thì biết cái gì? Bỏ ngay cái tư tưởng khinh thường địch thủ của mình” Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc quát lớn khiến đám binh sĩ đang một mực hân hoan tán dóc im bặt.
Đây là chiến sĩ Hoàng Nhan bộ uy quyền của Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc trong đó vẫn có.
“ Các ngươi không biết được là người Tống rất mạnh, họ mạnh nhất đó là đông người, Tống có thể thua mười trận, chết cả chục vạn người vẫn có thể kiên trì đánh tiếp nhưng chúng ta không thể thua nổi một trận lớn chết quá hai ba vạn thì chắc chắn chúng ta không gượng nổi”
“ Người Tống lương thực là biển, có thể đánh từ năm này qua năm khác, nhưng chúng ta nếu dây dưa kéo dài cùng họ, kẻ bại ắt phải là chúng ta”
“Thêm vào đó người Tống thiện thủ thành, Đất Tống nơi đâu cũng thành trì san sát, nếu thực sự phải công thành chiến, cứ mỗi thành chúng ta một ngàn người chết, đánh đến phương Nam thì Liêu Đông còn lại bao nhiêu chiến sĩ? Các ngươi bớt ở đó mà ngu ngốc”
Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc học tốt, học giỏi, những gì được dạy bảo hắn không thể một suy ba nhưng có thể ghi nhớ gần như toàn bộ.
Đừng tưởng mười vạn quân Liêu Đông như hùm như hổ là có thể tiến đánh Hà Bắc dễ như ăn cháo vậy.
Nên nhơ Ngô Khảo Tước lúc ở bên kia Trường Thành là có tới mười lăm vạn chiến binh thảo nguyên giáp mão vũ khí đầy đủ, nhưng thời chưa đến hắn vẫn chưa dám nhập Hà Bắc.
Ngồi yên lẳng lặng chờ thời cơ.
Nếu bình thường thời kỳ có thể chiếm Hà Bắc của người Tống dễ vậy sao? Câu trả lời là không thể. Quân Liêu đã trăm năm chiếm Yên Vân mười sáu châu mà cũng không tiến được một bước nào vào Hà Bắc, sau đó bị văn hóa Hán tha hóa đến mức nhược kê rồi bị Ngô Khảo Tước thừa trống mà vào.
Cho nên mới nói Hà Bắc chính là một cái trọng địa khu quân sự mà người Tống xây lên để đề phòng người Liêu.
Nay Ngô Khảo Tước muốn chiếm Hà Bắc đâu đơn giản.
Nhưng mà thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều có cả, đây mới chính là nguyên nhân quân Liêu Đông dường như không gặp trắc trở tiến tới bờ Bắc sông Hoàng Hà.
Đầu tiên có thể nói Nhà Tống đã kiệt sức khi mà trong ba năm liên tục gặp chiến tranh và liên tục thất bại.
Thứ nhất chiến bại là tại Ung Châu. từ cái vết thương này mở rộng cực lớn cắt vào thân thể Tống béo. Ung Châu Khâm Liêm số quân Tống thiệt hại có nhiều nhưng chưa thương gân động cốt. Nhưng Tam Mân thành hình mới chết người. Nơi này là một cái hũ không đáy hút quân đại Tống vào đó.
Tiếp theo là việc Tống thuê Ngô Khảo Ký thu lại Yên Vân mười sáu châu và để cho Hải tặc lên bờ hoành hành ở Hà Bắc , Thái Nguyên. Lần này Hà Bắc đã loại một bày, tuy sau đó Tống triều nhanh chóng điều Quách Quỳ về Bắc dẹp yên nhưng hậu quả ở Hà Bắc đã nặng nề.
Chưa yên sự cũ thì sự mới lại tới, Liêu Đông Vương mười lăm vạn thiết kỵ ép sát biên cảnh.
Vì lo sợ thế lực của Ngô Khảo Tước và Ngô Khảo Ký thủy bộ kết hợp Tống lại điều không ít binh lực từ Sơn Tây ra Hà Bắc đồn trú dẫn đến Tàn Liêu cùng Tây Hạ tiến đánh Thái Nguyên.
Đến lúc này Tống đã thực tế năm mặt thụ địch, dù cho binh lực dồi dào, quốc lực vẫn giàu có nhưng đã chịu không nổi.
Cuối cùng là nạn hạn hán, chính sách vườn không nhà trống ở Hà Bắc đã đẩy Tống vào đường cùng. Hạn hán đến quá đúng lúc, đây là thiên thời mà Ngô Khảo Tước có được, có thể nói thằng này đúng là đế vương chi mệnh rồi.
Không có nghĩa quân nông dân tạo phản ở Hà Bắc thì Ngô Khảo Tước chỉ có thể từng bước từng bước công thành nhổ trại.
Nhưng có phản quân nông dân Hà Bắc thì một tên thiên tài quân sự như Ngô Khảo Tước không nắm lấy cơ hội đó sao?
Bố cục kinh người cổ kim khó gặp, tài năng của Ngô Khảo Tước chính là nhân hòa.
Nhạc Tín Bằng đầu hàng cùng ra sức cho Ngô Khảo Tước là nhân hòa.
Các bộ lạc Liêu Đông trong lúc này lại nhất mực đi theo Ngô Khảo Tước là nhân hòa.
Còn địa lợi thì là do Tước mà thành, hắn chính là thiên tài quân sự, ngay cả ở Hà Bắc hắn cũng có thể biến địa hình vốn không phải thảo nguyên bao la thành một địa hình có lợi cho hắn.
Cho nên nhìn bề ngoài thu phục Hà Bắc nhanh, dễ, không trở ngại. Đó là vì tổng hợp mọi yếu tố chứ không phải vì sức mạnh của mười vạn thiết kỵ. Xin đọc kỹ nha mấy thần cào phím. Lại nói thêm không có công nghệ Bố Chính thêm vào đó , không có hạm đội Bố Chính thì không bao giờ không bao giờ Hà Bắc có thể được bình định bởi mười vạn quân thiết kỵ.
Bởi vì Hà bắc có quá nhiều châu quận cần quân đồn trú. Mười vạn binh thì đồn trú được mấy thành trì?