Binh không phải lúc nào cũng là quý thần tốc, nếu cứ đọc sách rồi áp dụng máy móc thì….
Tiến nhanh hay tiến chậm nó phụ thuộc rất lớn vào địa hình, thời tiết, mục đích quân sự, tương quan địch ta, bố trí quân địch. Làm gì có kiểu khua ba tấc lưỡi cắm ba nét bút ào ào vẽ ra chiến trường theo lối siêu thực.
Nếu có Tích ở đây có thể sẽ hiểu tại sao binh tiến rùa bò.
Thứ nhất và quan trọng nhất. Mục đích quân sự.
Mục đích là chiếm Hạ Châu chứ không phải quyết chiến sống còn với quân Tống đông đảo.
Nghe vô lý phải không, quân Tống đang chiếm Hạ Châu, không sống còn mới chúng làm sao chiếm được.
Đó là suy nghĩ khá sơ sài và thiển ý của kiểu chiến tranh không hề để ý chính trị.
Ý đồ của Tống thì Ngô Khảo Ký đã khám phá toàn diện. Cho nên hắn biết rõ người Tống đến đây để ép người Việt cùng thương lượng thương thảo. Thậm chí Tống chỉ phản công khi Việt tấn công trước. Còn việc đánh mạnh đánh rát là người Tráng của Lưu Kỷ.
Vì sao? Vì Tống sợ Đại Việt cùng Bắc Nguyên trả thù. Do đó theo kế hoạch dù Tống xuất binh chặn đuôi Đại Việt nhưng là chặn chứ không phải đánh tiêu diệt. Đánh tiêu diện đánh mạnh là cánh của Lưu Kỷ, hướng sự thù hận qua Lưu Kỷ sau đó bán thằng này cho Đại Việt hoàn thành mục tiêu đàm phán.
Đất Hạ Châu 6 năm qua thuộc hệ Thống Lưu Kỷ, trên danh nghĩa thằng này thần phục nhà Lý cho nên tính đi tính lại đây là đất Đại Việt quản hạt. Cho nên Đại Việt thu lại là chuyện đương nhiên. Quân Tống nếu cố dữ gây nên chiến tranh đổ máu thì Bắc Nguyên- Đại Việt sẽ có cớ tàn khốc trả thù.
Do vậy Ngô Khảo Ký biết thừa nếu phát hiện Đại Việt công Hạ Châu thì Trương Thủ Tiết chỉ có thủ rồi chờ 7 vạn quân Lưu Kỷ đánh úp phía sau Ký chứ hắn không bao giờ chủ động dám công Đại Việt. Không bao giờ giám trở thành kẻ châm ngòi chiến tranh Tống- Việt.
Nếu Đại Việt tấn công trước tính chất sẽ thay đổi.
Với cái lưỡi có thể nở hoa của quan văn Đại Tống thì có một ngàn lẻ một cách bao biện nếu tình hình bi đát nằm ngoài dự kiến.
Nào là Đại Tống lần này cử binh giúp Đại Việt đánh xuống Hạ Châu, dự định đưa trả để có hai bên món ân tình, nhưng Đại Việt vậy mà không biết ơn còn tấn công bất ngờ Hạ Châu. Khiến cho quân Đại Tống đau lòng mà đánh trả. V.v… có thể có một ngàn cách nói kiểu như vậy đổi trắng thay đen.
Nếu như vậy thì Ngô Khảo Ký tội gì phải tập kích?
Tiến quân từ từ tạo sức ép, song song kết hợp cử sứ giả đòn Hạ Châu, thậm chí cử sứ đi tận Hứa Xương đòi Triệu Húc hạ lệnh thả Hạ Châu ra. Tất nhiên Ngô Khảo Ký biết sẽ bị kéo, nhưng vẫn phải thực hiện những bước này, để có cớ về sau chiên dịch bươc thứ hai. Tấn công vào sâu Đại Tống .
Ngô Thường Hiến chết rồi, Ngô Khảo Ký phải chịu tang 3 năm , làm gì có lễ cười xin với Lý Từ Huy được, cho nên Ngô Khảo Ký không còn áp lực thời gian, hắn sẽ nhây chết người Tống ở đây.
Đã xác định đánh sâu nội địa Đại Tống tiến vào Trường Sa thì đường vận lương, vận khí phải đủ. Giờ đây con đường duy nhất là từ Liễu Châu làm điểm tập kết quân lương vật tư đi về Hạ Châu rồi ngược lên Sâm Châu- Trường Sa sau đó hội quân Vương Mân. Nên nhớ nếu tính riêng số lượng dày cần cung cấp cho 12 vạn quân Đại Việt trong tổng chiến dịch phải lên con số mấy triệu. Do đó không có đường tiếp tế ra hồn đố mà đánh.
Cho nên con đường Liễu Châu- Hạ Châu quá quan trọng, cần phải cải tạo, cần phải xây các trại lính để chung chuyển vật tư.
Không đi chậm sao được, thậm chí Ngô Khảo Ký vẫn cảm thấy quá nhanh, xây dựng đường xá tuyến vận lương chưa đủ tốt nên hạ lệnh này tiến 20 dặm thôi.
Lý do thứ ba là kéo dài thời gian để một bộ phận Miêu Nhân của Vương Khạm Kiết có thể thu phục Lệ Phố Lĩnh.
Nên nhớ đoạn cuối đi Hạ Châu thông qua Thung Lũng giữ Lệ Phố Lĩnh và Giang Cái Lĩnh.
Giang Cái Lĩnh đã nắm trong tay nhưng Lệ Phố Lĩnh chỉ mới khống chế được một vùng phía Tây đảm bảo an toàn tiến vào Điêm tập kết thôi.
Còn từ điểm tập kết đi vào Hạ Châu lại tiếp giáp phía bắc của Lệ Phố Lĩnh nơi này nếu bị người Tống mua chuộc rồi thì sao? Cho nên tiến chậm quá nhiều cái lợi trong tình thế này.
Trong lúc con rùa Đại Việt đang lết lết từng bước chậm rãi , thư thái trong gió tuyết thì bên Tân Dư đã đánh nhau đến hỏa nhiệt.
Quân Tống muốn vượt qua thung lũng Lê Lăng cứ điểm của quân Vương Mân tiến vào nội địa của Mân quốc này.
Tường ải dài 500m cao đến hơn 10m có hào rộng, mặt tường thành kéo dài 30m đây là đại hùng quan do Vương Thị cố công kiến tạo, dễ thủ khó công.
Vương thị tụ họ đã 7 vạn quân nơi này đối đầu 15 vạn quân của Định Viễn. Quân Vương thị không chỉ có vậy nhưng họ phải phân ra binh lực để thủ các tiêu đạo Du Châu, Lưu Dương không cho quân Tống theo đường núi đột kích đi vào sau lưng của Lê Lăng.
Tấu hài và buồn cười nhất lúc này đó là chủ tướng thủ Lê Lăng lại là Chinh Bắc Đại Tướng quân Tây An Quận Vương Ngô Khảo Tích.
Thật là chán nản , Vương thị chiến tướng thuỷ quân rất có bộ nhưng thủ thành công thàng bôn chiến không có nhân tài.
Lê Lăng mấy lần gần bị công phá , Tích lo lắng bể võ kế hoạch của hai anh em nên tức tối xông ra hò hét chỉ đạo cùng hướng dẫn quân sĩ ở đây đánh bật quân Tống lại. Tiếng Hán là Tích sõi cho nên chỉ huy không khó.
Chiến tướng thủ thành Vương thị rất xấu hổ nhưng không dám ý kiến vì thân phận đặc thù của vị này. Nhưng hành động vượt quyền cùng không nể nang của Tích rất đáng lên án.
Có điều lạ là Vương Triển Tiến Quốc Vương Bắc Mân lại thân Chinh tới thị sát cùng cầu xin Ngô Khảo Tích chủ trì trận đánh này.
Tiến biết Tích cũng không có khả năng nắm quyền quân đội mà làm gì Vương thị do hắn thân cô thế cô ở đây. Nhưng nếu biết lợi dụng tài năng của Tích trong khoảng thời gian này thì Vương Thị thở phào rồi.
Sự tích Tam Kiệt Ngô gia đại náo Hoa Bắc vẫn còn đó tuy Tích được đánh giá là dựa hơi hai em mà lên nhưng… cây có bóng người có tiếng.
Chỉ thoáng qua thể hiện thì Vương Thị đã hiểu người này không thể chỉ là hư danh.
Thế nên…
Hài kịch.
Đại Việt người làm chỉ huy tướng quân giúp Bắc Mân người không mấy nhân tài chống cự sự xâm lược của Đại Tống.
Thật không còn gì để nói.
Ngô Khảo Tích nhận lời. Không nhận không được, hai chị em kia quá quấn, không nhận sợ ảnh hưởng kế hoạch của Ngô Khảo Ký. Chờ mấy thằng Mân này đánh thủ thành còn không ra hồn lấy đâu công ngược ra Trường Sa.
Cho nên Bắc Chinh Đại tướng quân lại thành danh phùng kì thực.
Có Mân vương ở đây ép, đám võ tướng Mân tạm thời phải phối hợp hết mình nghe lệnh Tích điều động tác chiến.
Thực tế chứng minh hiển hiện, tình hình Lê Lăng sáng sủa hẳn lên khi đổi tướng.
Địch Viễn mấy lần tấn công đều tổn thất nặng nề nặng nề lui binh.
“ Bắc Mân Quốc Vương, nơi này chiến tranh sẽ tiêu hao rất nhiều, thuốc súng của các ngươi quá tồi không thể dùng để đánh cho nên phải đi mua của Đại Việt, ngươi phải cử người nhanh chóng tiếp cận Đại Việt người ở Liêm Châu, cầm thư của ta đi họ mới bán chi ngươi . Quân Tống lần này không bình thường. Rất tinh nhuệ”
Ngô Khảo Tích lúc này gồi trong doanh sảnh chỉ thấp hơn Vương Triều Tiến một chút bên trái. Phía dưới tràn ngập chúng tướng ánh mắt khâm phục và hâm mộ.
Nếu hơi đổi đổi góc nhìn xéo thì cảm giác như Ngô Khảo Ký và Mân Vương như sóng vai mà ngồi.
“ Cảm ơn Vương gia, chúng ta cũng cảm ơn thượng quốc giúp đỡ. Ngươi Vương Bân mau mau cầm thư này đi Liêm Châu, ngươi có thể chết nhưng thư không được mất”
Vương Triều Tiến xúc động, biết thế này từ lâu xưng thần với Đại Việt có hơn không?
Thật ra pháo Thăng Long không thua thông số kỹ thuật so với pháo Bố Chính, thua là thua về một số điểm nhỏ như, nặng hơn, kém bền, nòng thiếu nhẵn đạn phải nhỏ hơn nòng một vòng nếu so Bố Chính.
Nếu hai bên cho chung loại thuốc nổ thì tầm bắn xa chỉ hơi chênh nhau mà thôi.
Sự chênh này vì đạn dành cho pháo Thăng Long nhỏ hơn, năng lượng nổ thoát qua khe giữa đạn và lòng pháo nhiều hơn.
Do vậy pháo kín nạp đạn đầu nòng của Thăng Long nếu dùng thuốc nổ Bố Chính phải có tầm bắn gần 1,3km so với hơn 1,4 km loại tương tự của Bố Chính.
Nó là vượt trội so với pháo Tống hiện nay hơn 900m.
Cho nên nếu dùng thuốc súng lởm thì pháo Thăng Long không hề có ưu thế gì so với pháo Đại Tống cả.
Vương thị dĩ nhiên biết điều này cho nên thuốc súng là quan trọng nhất đối với chiến dịch lần này. Không có thuốc súng Lê Lăng khó thủ vững.
“ Vương Bân tuân mệnh, cảm ơn Tây An Vương gia…” Vương Bân nhận lấy thư cẩn thận khui chiến giáp nhét vào ngực, người còn thư còn người chết thư không được mất.
“ Dẫn theo mãnh hổ quân 500 người tự bảo vệ cho tốt, đây là lệnh phù ngươi đi nhận quân”
Vương Triều Tiến rất cẩn thận lần này hành động, thậm chí điều thân binh của bản thân 500 người đi theo bảo vệ.
“ Nghe nói các ngươi có mỏ diêm tiêu?” Tích chợt hỏi?
“ Chúng ta có, nhưng như ngài đã biết mỏ này tạp chất quá nhiều nếu không thuốc súng cũng không bị người Tống ép một đầu” Vương Triều Tiến cũng không nhất thiết dấu diêm tiêu mỏ chuyện.
“ Mân quốc vương, chúng ta nói thẳng, như các ngươi cũng biết thuốc súng với quốc gia nào cũng đều là trọng yếu vật tư?” Ngô Khảo Tích nói chuyện.
“ Tây An quận vương nói đúng, giờ đây đó là vật tư chiến lược mỗi quốc gia” Vương Triều Tiến nơi thểu não, hắn nơi này có rất nhiều khoáng sản , ngay cả diêm tiêu cũng có hai mỏ nhưng lại lẫn quá nhiều tạp chất. Quá trình lọc chỉ là từng cục diêm tiêu dùng mắt thường quan sát màu sắc đập bỏ, loại bỏ tạp chất, công việc vừa tốn thời gian, vừ hao quặng nhưng kết quả vẫn không cao, thuốc nổ của Vương Mân tuy nhiều nhưng chất lượng tồi.
Lại thêm lưu hoàng hiện tượng cũng không sai biệt, tạp chắt quá nhiều, các lão đạo sĩ có thể tỉ mẩn thủ công tách từng chút lưu hoàng từ trong đất cát, thạch khối nhưng đó là cá nhân sử dụng cho luyện đan luyện dược, muốn Lưu hoàng tinh khiết số lượng lớn theo cách này không được. Cho nên chất lượng thuốc súng của Vương Mân lại càng hàng.
“ Cho nên thuốc nổ với Đại Việt cũng là chân quý, có bán cũng không thể bán nhiều, mà lần này chiến tranh ta suy tính phải đánh rất rất lâu, Cho nên phải có cách lâu dài cho việc thuốc nổ” Ngô Khảo Tích lên tiếng, thằng này vẫn là chúa diplomat cho nên cách nói chuyện của hắn dễ dẫn dắt người khác vào ý đồ của mình, nghe thì như nghĩ cho người nhưng thực là đang kiếm lợi cho ta.
Vương Triều Tiến không ngu, hắn hiểu là Ngô Khảo Tích đã có cách, chỉ là muốn dẫn dụ hắn vào mà thôi.
“ Xin Tây An quận vương chỉ đường sáng cho Vương thị chúng ta” Vương Triều Tiến thẳng thừng, đoán làm gì mệt vì lúc này bọn hắn là thịt cá người ta là dao thớt.
“ Tổ chức đường hải vận quặng diêm tiêu, quặng lưu hoàng của các ngươi đến Liêm Châu, giap cho Đại Việt xử lý thành thuốc nổ tốt hơn sau đó chuyển về, dĩ nhiên quá trình chế tạo xử lý rất khó rất tốn công, cụ thể các ngươi nhận lại được bao nhiêu phần phải xem ý chỉ của Nhiếp Chính Vương Đại Việt Lý Từ Huy” Ngô Khảo Ký nói rõ mục đích, tuy không hiểu thực dân là gì nhưng Ngô Khảo Tích đang manh nha đi con đường ấy cho Đại Việt.
Vương Triều Tiến vỗ tay khen hay, cả đám Vương thị quan viên cũng mừng, đây là cách tốt nhất, nếu có thể từ quặng xấu nhận được thuốc nổ tốt thì bọn họ nhận lại được một phần đã đủ.
Nên nhớ kho bãi của Vương Thị quặng chất đống không biết bao trăm tấn, bởi lẽ chế thuốc nổ không kịp lại khai thác, bọn họ không phải khai thác 6 năm mà nà mười hai năm rồi. Từ khi bắn được Tống Kiệt bọn họ đã ý thức việc tìm và khai thác quặng này. Thông qua bắt bớ một đống đạo sĩ, tra hỏi tìm tòi mấy năm bọn họ đã tìm ra không ít nơi có quặng diêm tiêu.
Thật vậy mấy thằng đạo sĩ thời này là chúa giả thần giả quỷ và là các nhà tiền giả kim thuật, bọn chúng vân du khăp nơi tìm… “ thiên tài địa bảo” luyện đan, vô tình là tìm thấy rất nhiều chỗ có quặng khoáng các loại. Cho nên nếu tính quy mô khai thác thì Vương Thị đi trước Bố Chính 6 năm, đi trước Đại Tống 7 năm. Bọn họ thừa rất nhiều quặng. Ngô Khảo Tích dò la biết được cho nên… đánh chủ ý.