Mục lục
Lý Triều Bá Đạo Phò Mã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Anh rể lần này phải cử ta đi Tế Nam, ngoài chị gái ta xinh đẹp ta còn một muội muội, cho ta đi Tế Nam ta xin hứa sẽ trói muội muội đến hiến cho anh rể"

" Em rể Đại Vương của ta ơi, ngươi đánh đập hành hạ ta bao lâu ta không than một lời, cái này đi Tế Nam phải có phần ta a" Khóc lóc thảm thiết cầu xin.

" Hoàng Nhan thằng nhãi biết đi, mình ngươi bị ăn đòn chắc, ta cũng ăn đòn đâu kém ngươi. Em rể Đại Vương, lần này không thể quên có một cái anh vợ này nhé"

" Anh rể..."

" Em rể..."

Quân trướng lúc này loạn cào cào, đám trẻ tuổi tướng quân khóc lóc thảm thiết xin đi Tế Nam, đã biết ở Trịnh Châu không có đánh lớn làm sao kiến công cho được, lần này cuộc chiến liên quan phong hầu bái tước, không đi Tế Nam đồng nghĩa con mẹ nó bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thủa.

Vậy là bao nhiêu độc chiêu ăn vạ bỉ ổi nhất được tung ra ngoài mục đích chỉ có một đó chính là được đi Tế Nam.

"Anh rể ngươi phải thương sót ta, chị gái ta vẫn còn bị Tống quân vây hãm ở Huỳnh Dương , cháu ngoại của ta còn không được gặp mặt, ta đây mới là đáng thương nhất. Ta với Tống thề không đội trời chung. Tế Nam cuộc chiến không thể thiếu ta"

Một đám Liêu tướng khinh bỉ quăng ánh mắt. Trịnh Thành Công ngươi không đái một bãi mà soi, ngươi là người Tống đó. Cơ mà không ai nói ra miệng, đây là cửu cửu ruột thịt của Thái tử ít nhất phải có tôn trọng nha.

“ Ngươi con mẹ nó thằng nhóc Hoàng Nhan gia, ngươi mười ba tuổi, muội muội người chắc chẳng đủ mười tuổi, ngươi trói mang đế để ta cho bú tí à. Còn ngươi Hô Diên gia nhớ mặt lần sau ta sẽ mạnh tay tỉ thí với ngươi… còn ngươi cả ngươi cẩn thận cho ta, nhao nhao cái gì”

" Im hết cả đi, ta tự có sắp xếp, cái mồm ba hoa chích choè, các ngươi hận không hét đủ lớn để mật thám Đại Tống nghe thấy? Ta chỉ là khống chế phần lớn đám mật thám Tống chứ không phải hoàn toàn quét sạch bọn chúng, im cái miệng lại ai còn khóc lóc la lớn ta cắt lưỡi. Đánh Tế Nam từ từ bàn bạc"

Ngô Khảo Tước lớn tiếng quát lên khiến cả đám quân tướng im de không tiếng động, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn vị Đại Vương trước mặt là lạ.

Chúng ta có hò hét có khóc lóc nhưng khống chế âm lượng nha, chúng ta đâu ngu để âm thanh lọt ra ngoài doanh trướng. Ngược lại là ngươi nha Đại Vương, ngươi hét cái gì hét Tế Nam đánh? ngươi hét lớn bằng tất cả chúng ta cộng lại cũng không bằng. Ngươi....

" Khụ khụ.... thân binh của ta đã bao bây doanh trướng, cách trăm mét không bóng người. Khụ khụ lớn tiếng chút không sao.. nhưng các ngươi cấm lên tiếng nài nỉ. Đau đầu" Ngô Khảo Tước hơi thất thố, xấu hổ cười khan.

Mấy tên nhạc phụ đại nhân không ai đòi đi, bọn hắn đã có con cháu khoẻ mạnh xin đi Tế Nam rồi, loại trận chiến vòng vo dày vò sức khoẻ này đám xương già của bọn họ chịu không được, thôi thì dừng ở An Dương nghỉ ngơi vài ngày hãy nói tiếp.

" Được rồi, đám lão già các ngươi ở lại An Dương, chiêu mộ dân phu, nhớ chú trọng bọn hiểu nghề mộc sắt, lấy lương thực tiền công trả đầy đủ cho bọn chúng. Bắt đầu đốn cây, đóng bè, đóng thang công thành, pháo đá. Nhớ trả tiêng công đầy đủ, đây là con dân sau này của Đại Nguyên Liêu quốc của ta. Khi ta trở về nếu nghe bất kỳ tiếng oán thán nào từ bách tính, các ngươi các lão già .. hừ hừ" Ngô Khảo Tước ánh mắt như đao sắc lạnh đe doạ.

" Đại Vương ngươi muốn làm đến mức độ nào chế tạo bè gỗ cùng công thành khí" Hoàng Nhan A Hặc Lý Bát cung kính lên tiếng.

" Đại Vương ngươi phải cho chúng ta cụ thể một con số đãi ngộ cho đám dân phu mới được chứ" Hô Luân Bối Đa cũng khổ qua mặt lên tiếng.

" Cái gì làm đến mức độ nào?, làm rầm rộ nhất có thể. mướn nhiều dân phu nhất có thể, càng làm lớn càng tốt. Quy mô cho hai mươi vạn đại quân vượt sông. Làm tốt không qua loa vì biết đâu ta sẽ thực dùng đến. Cấm làm láo vì nếu phải vượt sông ta cho mấy con rùa các ngươi lên thử bè đầu tiên, bè nhớ đóng có mái che, có phía trước cầu treo hai bên thành gỗ che trở."

" Về đãi ngộ, như quân sĩ Liêu Đông lương mà phụ cấp"

" Còn băn khoăn gì không?"

Điều quân đến Tế Nam không phải nói điều đi là điều được ngay, cho dù quân Liêu Đông đồng đoàn kỵ binh nói đi là đi không dễ. Đi như thế nào dưới mắt mật thám Đại Tống lại là một môn học vấn cao cấp, lần này người Liêu lại được chứng kiến cái gì là văn hoá tinh hoa khôn lỏi của Việt Tộc Đại Vương xuất thân người.

Ngày hôm sau thông báo toàn quân bắt đầu mỗi ngày chia các nhóm nhỏ đi tìm dân ở xung quanh An Dương thành bắt đầu chinh phu.

Quân Liêu đông chia làm mấy chục tốp, gần trăm tốp mỗi tốp năm trăm người toả đi bốn hướng tìm kiếm dân phu, cuối ngày sẽ mang về trại.

Lần này mệnh lệnh được ban bố toàn quân thay nhau ra ngoài tìm kiếm dân phu, thể hiện ý chí quyết tâm siêu cấp cường đại muốn vượt sông đánh Biện Kinh.

Mật thám Đại Tống còn sót lại trong quân mấy con chuột nhắt siêu cấp lo lắng sợ hãi liều chết tìm cách báo tin ra ngoài.

Báo tin khá khoa khăn nhưng cũng không thể đến mức không làm nổi, sau mấy ngày kiên trì cố gắng hi sinh mất chục tên mật thám cuối cùng tin tức cũng được đưa về bên kia Hoàng Hà sông. Liêu Đông Vương cho chinh phu ba vạn đóng khí cụ công thành, bè vượt sông cỡ lớn muốn vượt sông.

Thật ra không cần mật thám gì cả, Liêu Đông quân ở An Dương hành động quá rầm rộ, quá mạnh mẽ, chỉ cần không mắt mù sẽ thấy hết.

Liêu Đông quân hành động cực lạ lùng, bọn họ không như Đại Liêu trước đây đi trấn lột thị cá của nông dân nghèo, la liếm gạo củi của bần hộ . Liêu Đông quân chinh phu là chinh phu, nhưng có trả tiền, có nuôi ăn.

Ở cái hoàn cảnh hạn hán vừa qua, mưa vừa xuống tới, cày bừa chưa đến vụ, đói vẫn hoàn đói. Nạn dân một phần bị bức qua bờ nam sông Hoàng Hà. Phần lớn đi theo Lưu Hữu Tài tạo phản kéo dòng kéo lũ đến Tế Nam. Còn sót lại bao nhiêu nạn dân bị Liêu Đông quân thu hút mà lao cả về An Dương.

Tiếng lành đồn xa, Liêu Đông Vương thương dân như con, cứu tế cứu trợ, chinh phu có lương đúng là ngàn dặm bay khắp Hà Bắc, người mộ danh tự động le lết đến nơi nhiều nhiều lắm thay.

Mật thám Đại Tống chỉ chú ý đến Liêu Đông đại sự chinh phu đóng bè vượt sông, nào là tính số dân phu, tính ra lương thực của Liêu Quân nếu chia cho dân phu sẽ cầm cự được bao lâu. Rồi lại phải thám thính có bao nhiều bè được đóng, đóng ở đoạn nào Hoàng Hà. Bè sẽ theo nhánh sông nào đưa vào Hoàng Hà từ đó tính trước sơ bộ vị trí Liêu Đông quân đổ bộ vượt sông.

Đây là cuộc đấu trí đấu dũng của thám báo cùng phản thám báo. Tống quân thám báo liều chết tìm hiểu tin tức, Liêu Đông quân liều chết phát hiện đánh chặn thám báo. Cuộc chiến tuy không quy mô nhưng máu tanh không cần nói.

Tống quân hoảng lạo, thật đúng hơn thì Trịnh Châu Biện Kinh lòng người vua tôi hoảng loạn. Thám tử những ngày qua dù nhiều lần cố đột phá cuối cùng một cửa kia nhưng vẫn không được.

Hình như quân Liêu Đông đã rút kinh nghiệm về sự dò rỉ thông tin về quân lương cho nên lần này hành động tính bảo mật cao lắm. Cho nên Tống quân tình báo được lệnh hi sinh hết thảy để tình báo tìm ra điểm Liêu Đông Vương chuẩn bị vượt sông.

Lần này đám lão tướng Liêu Đông là chiến thám báo thật, vì vị Liêu Đông Vương của họ chả nói trước được điều gì. Có thể lúc này chưa thấy nói gì nhưng bốn năm ngày sau lại hạ lệnh vượt sông, đến lúc đó đám Liêu Đông lão nhạc phụ này không nghi ngờ mà tin tưởng bọn hắn sẽ bị đẩy lên bè đầu tiên vượt sông.

Cho nên nói thâm ý Đế Vương khó dò, đã khó dò thì làm cho tốt trách nhiệm. Vì thế lần này chuẩn bị vượt sông là thật chứ không phải đóng dăm ba cái bè vớ vẩn loè bịp ánh mắt thiên hạ.

Đây chính là điều Ngô Khảo Tước cần, thật giả lẫn lộn, không phân biệt nổi.

Tống thám tử nhao nhao đấu trí đấu dũng tìm thông tin về bè gỗ, về khí cụ công thành, về tuyến đường đổ bộ.

Lần này lưu dân bị chinh phu không ít thám tử Tống trà trộn vào nhưng bị Liêu đông quân phản gián thanh trừng rất nhiều, chính vì thế đám thám tử may mắn thành công thâm nhập lại càng nỗ lực tìm kiếm thông tin quan trọng đưa về Biện Kinh.

Thám tử Đại Tống bị thu hút vấn đề lớn kia mà lơ là một góc khác.

Mỗi ngày có cả trăm đội kị binh vào vào ra ra nhiều lần doanh trại nhưng bọn hắn có chịu bỏ công thống kê không, ví như đội A ra vào bao nhiêu lần , cuối cùng có về hay không. Nói thật nếu bỏ tâm quan sát ghi chép cùng thống kê sẽ có được con số.

Nhưng đám Liêu Đông quân vào vào ra ra nhiều lần doanh trại, số lượng lại không giống nhau, nhóm đi gần vớt dân có khi một ngày vào ra trại đến năm sáu lần, đám đi xa vớt dân có khi hai ngày ba ngày mới về.

Mật thám không biết được rằng lợi dụng việc xuất trại tìm chinh phu, hơn ba vạn tinh nhuệ Liêu Đông cải trang bình thường lính thành công qua mắt tất cả mật thám cứ thế hoàn toàn lặn mất.

Quân Liêu Đông tổng cộng mười vạn tính đủ phun binh chăn nuôi bịn đi theo đánh xì dầu hò reo phất cờ. Nhưng thời này tính toán số lượng quân chủ yếu mang tính ước lượng. Nhìn quy mô doanh trại, đếm đầu bếp lửa khói. Rồi lại nhìn quy mô khi hành quân để tính số người.

Không hề có phương pháp tính cụ thể nào cả.

Ví như nếu ước định quy mô quân Đại Liêu là mười vạn. Nếu không phát hiện quy mô quân Liêu Đông rời doanh hành quân thì chỉ có thể quan sát lửa trại ở các khu mà tính toán. Lại xó thể đếm ngựa để tính người v.v...

Nhưng quy mô xuất quân ở doanh trại , thám tử không thấy, lửa trại vẫn không thay đổi số lượng, thêm một lượng lớn chinh phu lập bên ngoài biến thành phụ doanh lại càng khiến thám tử Tống không dễ ước lượng. Quan trọng nhất tâm tư thám tử Tống không đặt ở chuyện này. Cho nên sở sờ ba vạn tinh nhuệ Liêu đông chia thành từng tốp năm trăm người, trong mười ngày thay nhau biến mất từ từ khỏi đại doanh An Dương của Liêu Đông.

Khốn nạn ở chỗ Liêu Đông Vương làm việc quá kín kẽ và cẩn thận, người dân ở Hà Bắc lại bị thanh tước không còn, Hà Bắc trăm dặm mới lác đác mấy bóng người, thử hỏi ai đi phát hiện quân Liêu Đông đang tụ tập thành đàn đi cắn người.

Quá cẩn thận, quá hợp tình hợp lý, quá bí mật đó chính là đám lão binh Liêu Đông e ngại Ngô Vương Đại Hãn. Trong lòng đám cáo già thảo nguyên này đã công nhận đây mới là Đại Hãn mà bọn hấn cần và cũng là Đại Hãn mà bọn hắn cộng đồng công nhận.

Xảo quyệt như sói, gian trá như hồ, hào sảng như Thiên Thần, lại khó đoán như Cao Thiên thảo nguyên bao la khí tượng.

Ba vạn quân lẻ tẻ chia nhau hành quân, không mang theo quân lương kiểu cũ, chỉ mang theo ba lô lương khô, cho nên hoàn toàn không tìm được dấu vết hành quân của bọn này.

Sáu mươi nhóm người lúc tụ lúc tán chia làm ba hướng đi về Tế Nam.

Hướng một từ An Dương vòng qua phía đông qua Bộc Dương đến Liên Thành phía Tây Nam Tế Nam.

Hướng thứ hai lách giữa Hàm Đan và Liên thành ngược bắc về Đức Châu sau đó lại xuôi nam về Tế Nam đường vòng.

Hướng thứ ba là đám người xuất phát muộn nhất rời doanh. Chạy thẳng từ An Dương tới Tế Nam không lằng nhằng. Đây là nhóm Ngô Khảo Tước đích thân dẫn binh.

Cái dở của việc vườn không nhà trống kế sách đó là vạn dặm không người ở, nếu quân địch né tranh thành lớn không tập mà lựa chọn tiểu đạo để đi thì đúng là tìm không nổi, đừng nói Liêu Đông kỵ binh qua lại như gió, lúc này nếu Liêu Đông quân đi bộ hẳn người Tống cũng khó mà tìm.

Thám báo, thám tử của người Tống thì phần lớn tinh nhuệ tập trung hết ở An Dương điều tra quân tình bí mật vượt sông của Liêu Đông. Nói thật cho dù mấy cái thằng tào lao thám báo đó gặp tinh nhuệ kỵ binh thám báo của Liêu Đông quân cũng chạy không được, so về kỵ thám báo ở đồng không mông quạnh này người Tống không có cửa ăn.

Ngô Khảo Tước đúng là vì một bước cuối này mà hao tổn tâm tư vô cùng.

Thêm vào đó tâm ký khinh thường phương Nam người không hiểu kỵ chiến đã ăn sâu vào não người Tống, thẳng thừng mà nói Quách Quỳ có ba phần khinh thường Ngô Khảo Tước không cho rằng tên này có cài gì đặc biệt.

Quách Quỳ cho rằng Ngô Khảo Tước chiến thắng Gia Luật Tuân, giết Gia Luật Tuấn, đánh phục Liêu Quốc vì có pháo lớn thuốc nổ của Ngô Khảo Ký hỗ trợ mà thôi. Kỵ chiến dã chiến một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch ở phương nam đất đồi núi sao có thể so sánh lão tướng trăm trận nơi biến tái như Quách gia được.

Nhưng Quách Quỳ không hiểu, trên thế giới này có một dạng người, được gọi là thiên tài, cái dạng người ấy ngàn năm khó gặp, không thể dùng ánh mắt bình thường mà đánh giá cái loại người đặc dị này.

Ngô gia tầng tầng lớp lớp anh tài. Lý Thường Kiệt khỏi nói nhiều vì sợ đế vương Lý gia nghị khi cựu hoàng dòng tộc, người này tự nguyện cung thân biến thành thái giám từ đó cắt đứt lo lắng của Lý gia. Ngô Khảo Tích bình ổn, nhưng toàn toàn tài toàn diện, không quá nổi trội vấn đề gì nhưng làm việc lão thành, hiếm khi sai sót. Ngô Khảo Ký quái tài, khôn vặt khôn lỏi, lại có thêm kiến thức vượt thời đại, khả năng học tập nhanh không dấu dốt biết phấn đấu, tuy có ấu trĩ với giác ngội chính trị thời đại nhưng biết nghe khuyên răn mà tiến bộ. Người cuối cùng thế hệ này Lý gia tuổi trẻ lớp, ít được nhắc đến nhất, ít được chú ý nhât, nhưng khi đã cất tiếng gáy vang thì là phụng sồ tung cánh khiến bát phương tám hướng nghe danh mà đảm. Ngô Khảo Tước thiên tài trong thiên tài, kiếm đạo một chiêu luyện thành vô địch, quân sự hai năm có thể lấy được tinh túy thảo nguyên kỵ chiến kết hợp Bố Chính ưu thế thời đại tạo ra một môn độc hữu hành quân đánh trận không giống ai nhưng hiệu quả không ai bằng.

Ai dùng ánh mắt tầm thường đánh giá ba huynh đệ Ngô gia, đảm bảo chết khá thảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK