Lại nói lúc này đã là 6 giời chiều. Cuộc chiến khá chớp nhoáng với tốc độ cao nhưng cũng đã dây dưa đến gần 2 tiếng đồng hồ.
40 voi chiến Bố Chính đã mất dấu đối phương, trong hoàn cảnh bụi bặm mờ mịt này trong quá trình chay trốn hy truy đuổi rất dễ mất dấu.
Vì là phóng nhanh phía trước nên nhìn về phía sau sẽ bị khói bụi che mờ mắt, 40 chiến tượng của Bố Chính đã mất dấu 60 chiến tượng Anak Đê phía sau nhưng họ không dám quay lại tìm kiếm vì sợ trúng phục kích. Các chiến tượng Bố Chính không có kỵ binh bảo vệ cũng khá dễ bị tổn thương nhất là trong tình trạng voi chiến đã mệt mỏi. Đám tượng binh này không cách nào khác phải ngược về phía đông tìm các liên lạc cùng thám báo.
Thám báo của Bố Chính trải đầy bình nguyên này, có hơn 100 thám báo võ nghệ xuất sắc nhất, cưỡi chiến mã tốt nhất được tung khắp nơi đây. Cho nên việc đầu tiên Chiến tượng Bố Chính nghĩ đến lúc này đó là tìm thám báo để nắm rõ tình hình mới có thể hành động tiếp. Họ đi chậm để hồi phục sức chiến tượng.
Đây cũng là một sai lầm nho nhỏ trong việc điều phối quân của Bố Chính, đáng lẽ ra phải để một nhóm kỵ binh nhỏ đi bên cạnh chiến tượng vừa để bảo vệ một phần vừa làm nhiệm vụ cung cấp thông tin.
Về điểm này người Anak Đê làm tốt hơn, họ biết điều chiến mã đi theo chiến tượng và cũng biết kết hợp chiến tượng cùng bộ binh.
Đương cử trong lúc này tại nhánh quân của Lý Từ Huy, từ một nhanh quân chỉ mang nhiệm vụ thanh tước chiến trường thì lúc này họ trở thành nhánh quân đối đầu trực diện với chủ lực của người Anak Đê.
Thực tế người Anak Đê lúc này đã quá mệt mỏi và kiệt quệ, nhưng bên kia chiến tuyến người Bố Chính toàn là lính mới tò te. Thành ra không ai làm gì được ai, tình thế rơi vào dằng co thế trận.
Lý Từ Huy đã cho tổ chức mấy đợt xung kích nhưng đều bị đánh bật về, 60 chiến tượng tạo thành một hàng rào phòng thủ 4 mặt khá kín kẽ. Nỏ của quân Lý Từ Huy là nỏ yếu sức sát thương không quá mạnh và không có bất kỳ tác dụng nào uy hiếp chiến tượng.
Trình độ cưỡi ngựa của nữ binh lại chưa thành thục cho nên việc tiếp cận gần chiến tượng trong phạm vi 40m rất nguy hiểm, vì nếu tổ chức một nhóm lớn tấn công rất dễ sinh loạn. Đôi khi chiến mã va nhau, người tự ngã ngựa dẫn đến tự mình loạn đội hình thì chuyện đó cực kinh khủng hậu quả. Với khoảng các 4-50 mét mà các chiến tượng lao thẳng vào kỵ binh thì đó chính là thảm họa.
Tổ chức những đợt tấn công nhỏ thì không hề hiệu quả.
Ở nơi này chỉ có 400 nam binh là có khả năng cưỡi ngựa bắn nỏ tốt hơn, dù sao họ cũng là thiên tử binh dự bị, được đào tạo cung kỵ một thời gian khá dài từ trước đây. Nhưng 400 nam binh không đủ áp chế được 60 chiến tượng.
Thêm vào đó giáp mỏng Lorica hamata không thể hoàn toàn phòng ngừa được cung tên của đối phương, nó chỉ giảm sát thương chứ không hoàn toàn phòng ngự được sát thương. Chính vì thế không ít chiến binh Bố Chính đã bị thương nặng nhẹ không đều trong thời gian qua sau khi tập kích. Có những chiến mã trúng tên đã rất khó tham chiến trở lại.
Lý Từ Huy cau mày nhìn đối phương ngất ngưởng trên cao mà hận nghiên răng.
Bỗng nhiên Lý Từ Huy hơi rùng mình một chút.
Nàng giơ tay che lấy ánh nắng chiều và lẩm bầm “ Thật khó chịu ánh sáng, hài… lần này chắc chắn sẽ phải ngủ say một khoảng thời gian dài… Ta sẽ rất nhớ chàng… Ký.”
Nói đoạn nàng phất tay hạ lệnh… “ Tất cả vongg về phía sông Cổn…”
Chúng sĩ không hiểu lắm nhưng dăm dắp nghe theo mà thúc ngựa lao đi như bay theo nàng…
Cả đoàn kỵ sĩ ầm ầm lao về phía Tây…
“ Thực là … cô nàng Từ Huy này quá nhân từ, chiến tranh nào có không đổ máu mà dành thắng lợi. Một đạo quân không thấy máu thì đâu có thể là chân chính quân đội. Nhánh nữ binh này còn là tương lai dựng quốc của ta sao…. Hoa trong lồng kính đẹp nhưng vô dụng..” Lý Từ Huy lầm bầm, không phải lúc này đã là Ảnh. Nàng chấp nhận hi sinh một giá cực lớn để xuất hiện nơi đây.
“ Hừ Hừ… Lý Hạo ngươi đã hiểu tại sao phải điều quân về phía tây chưa?” Ảnh hầm hừ giáo tên thân binh trung thành này..
Lý Hạo nheo nheo mắt… “ Là hướng mặt trời… tiểu nhân đúng là ngu dốt”
Phía bên kia chiến tuyến Gaurendraksmi đại biến sắc mặt.
Mặt trời về tây, tuy không còn quá gắt gao nhưng…. Đã đủ để quân đội của nàng không thấy gì cả. Một là những người này đã chang nắng đến 6-7 tiếng đồng hồ, ánh mắt đã quá mệt mỏi. Điêm chết người thứ hai đó là doanh trại của người Anak Đê nằm ở phía Đông gần biển. Do đó Gaurendraksmi không thể dựa lưng vào sông Cổn để phòng thủ.
Lúc này kẻ địch của nàng đã chiếm lấy tiên cơ dùng sức cơ động chiếm lấy vị trí xuôi ánh nắng…. Anak Đê vô vọng.
Chạy về doanh trướng cách đây gần 4km về phía đông? Liệu có bao nhiêu người có thể về nổi. Nhưng không chạy toàn quân chắc chắn sẽ bị diệt nơi này. Chủ tướng bên kia cũng không phải kẻ tầm thường. Gaurendraksmi nhận ra đối diện nàng cũng là một nữ tướng.
“ Lý Hạo, ngươi dẫn quân trùng kích vài vòng, nhớ sau khi xung phong thì vòng cánh phải cầm khiên tay trái đón đỡ tên bắn… tất cả nam binh cầm lên khiên tròn sẵng trong tay. … Phải tấn công cho tới khi kéo được chiến tượng của chúng ra xa….”
“ Mạt tướng đã hiểu… Anh em … đi theo tôi. Tháo khiên nâng tay trái… nhanh ” Lý Hạo quát lớn
350 nam kỵ binh tháo ra khiên tròn sau lưng đeo vào tay trái của mình khiên nhỏ có hai chế độ một là nắm hai là đeo vào cánh tay. Họ lúc này đồng loạt đeo vào cánh tay để bàn tay có thể tự do dùng cho việc điều khiển kỵ mã hay bắn tên.
50 nam chiến binh khác đã bị thương, không thể tiếp tục tham gia chiến đấu.
“ Nương tử quân Bạch Thành ở đâu…” Ảnh cưỡi ngựa lược trước trận tiền nơi mà các nữ kỵ sĩ đang liệt mấy hàng dọc kỵ mã. Chiến mã của họ đang xao động bất an như muốn thoát cương xông lên chiến trận. Chiến mã thường rất hung dữm chũng còn hung dữ hơn cả chiến binh.
“ Tại…”
1000 nữ binh hô vang một góc trời, khí thế không thua kém đấng mày râu.
“ Nhìn thấy quân đội bên kia sao? Lãnh đạo cung là Nữ binh. Tại sao ở Bố Chính nữ binh chỉ được cỡi ngựa tồi, mặc bào lụa. Tại sao lũ đàn ông thối ở Hắc Thành có thể cưỡi tốt chiến mã, mặc gấm bào? Vì sao?” Ảnh gào thét….
1000 nữ binh trầm mặc xấu hổ cúi đầu.
Thật ra Ảnh đang đảo lộn đầu đuôi, đãi ngộ cho nữ binh kiến các nhóm quân khác đỏ cả mắt , họ chỉ thua Kỵ Binh tinh nhuệ và lính Legion thôi. Thử hỏi ở Bố Chính có ai được mặc cả Lorica hamata và giáp miếng, có ai được trang bị áo khoac vải và lụa để tránh nóng, có ai được trang bị ngựa. Chỉ có đám này thôi. Mặc dù đánh đấm chẳng được nhưng lại được trang bị cực tốt. Nhưng không ai dám ý kiến vì đây là nữ binh của thành chủ Bạch Thành, vợ của Chùm cuối.
Nhưng nàng lại đem so sánh nữ binh với tinh kỵ binh sau đó than thở về đãi ngộ, thật tin không nổi có người vô lý đến vậy.
“ Vì các ngươi yếu hơn đám khốn nam nhân Hắc Thành. Nhưng các ngươi muốn cả đời này bị bọn chúng ức hiếp , đề bẹp sao?” Ảnh lại tiêm nhiễm thêm mặt trái tư duy vào đám nữ binh này.
Có rất nhiều nữ binh bất chợi binh nghĩ trong đầu, bọn họ có ức hiếp chúng ta đâu, rồi nghĩ..bị đè cũng … sướng mà… Nhưng nghĩ đến những “đãi ngộ” “ bất công” khiến bản tính nhỏ nhen háo thắng nổi dậy lấn át cả ý chí và tình cảm.
“ Không muốn…”
“ Nhất định không muốn…”
“ Ta muốn đè phía trên..”
“ Phải ta muốn cưỡi…”
“ Ta đè..”
Khụ khụ lược 1 vạn chữ.
“ Tốt, kiểm tra chiến giáp của các ngươi, kiểm tra chiên thương, khiên, đao… tên trong nỏ sẵn sàng…. Kế hoạch là…. Chuẩn bị xuất phát..”
Ảnh lại một lần nữa lớn tiếng gào thét….
Đám nữ binh dạ vang một góc trời…. họ loạt xoạt chuẩn bị lại binh khí khôi giáp cẩn thận. Họ hiểu rằng lần này không còn là vờn quanh bắn tên giết địch. Họ biết rằng lúc này là lúc tực tiếp xung phong hãm trận, là giay phút máu me nhất trên chiến trường. Họ có run sợ không? dĩ nhiên là có. Nhưng họ cũng cảm thấy hưng phấn vô cùng, họ cũng muốn tranh đua cũng muốn chứng minh bản thân.
“ Hừ… một đám thở không ra hơi quân đội rồi mà không thể chiến thắng thì không còn gì để nói…Đối thủ mài đao như thế này chắc không bao giờ có cơ hội gặp lần thứ hai..” Ảnh le le chiêc lưỡi thơm đỏ chót mà liếm môi, gương mặt nàng xinh đẹp nhưng thật yêu dị.
Quay lại với đội kỵ binh của Ngô Khảo Ký , nhờ có thám báo đội quân của hắn đã gặp lai được Ngô Văn Võ. Nhưng tình cảnh cả hai đạo quân này đều không quá tốt.
Mã lực thì vẫn chư tiêu pha 1/3 nhưng kỵ sĩ đã đứng bên bờ tới hạn. Việc chiến đấu dưới khí trờ quá gay gắt trong hai tiếng đồng hồ đã khiến chi những chiến binh này cảm thấy như mình bị nấu khô. Họ liên tục phải uống nước bổ xung…
Cho gì gấm bào cản rất nhiều sự hấp thu ánh nắng mặt trời của chiến giáp nhưng không thể phủ nhận họ mặc quá nhiều lớp quần áo. Trong thời tiết lên đến 33-34 độ C này thì đó là một cực hình tra tấn. Mỗi người đều cảm thấy như toàn thân ướt đẫm và quần áo lót trong của họ thực sự cũng nặng nề toàn mồ hôi. Họ không thể tác chiến lâu hơn được nữa.
“ Bẩm chủ công, phía đông nam hai dặm chính là khoảng 5000 bộ binh xuất phát từ Đặng Gia thành…”
“Hừ Hừ… hộc hộc hộc… ta đã biết…” Ngô Khảo Ký thởi không nổi.
Hắn cảm giác cổ họng mình mỗi làn hơi như một luồng khí nén từ hỏa diệm sơn phả ra. Mũi nóng bừng khoang miệng khô khốc mặc dù luôn được tiếp nước….
“ Kiểm tra thương tổn… Hộc hộc” Ngô Khảo Ký ra lệnh cho thân binh….
“ Hộc… hộc..hít … hà … bẩm chủ công…. 47 người bị thương, trong đó 8 người thương nặng không đủ khả năng chiến đấu tiếp… hộc hộc…” Ngô Tuất sau khi kiểm tra đám thân binh thì trả lời….
Kỵ binh Bố Chính không phải bất khả xâm phạm, trong lúc họ tàn sát quân lính cưỡi ngựa Anak Đê thì cũng bị bắn trả bởi cung tre mũi tên đồng hoặc sắt. Người Anak Đê không thiện cưỡi ngựa bắn tên nhưng đó là nói chung, trong 1000 người tất nhiên sẽ có những cá biệt tài năng có thể bắn tốt cung tên. Cung tre cũng không phải tất cả đều yếu , có những cung tre làm từ nhiều tấm cật phức hợp cũng rất mạnh mẽ.
Giáp Lorica Hamata thoát khí tốt giảm bớt nóng bức nhưng là loại giáp giảm trừ tổn thương mà không phải loại miễn nhiễm tổn thương từ cung tên. Tức là mặc Hamata khi bị trúng tên sẽ giảm thiểu tổn thương đến mức thấp nhất vì các vòng thép cơ động và tản lực cho nhau làm phân tán động lực mũi tên. Thứ đến các vòng thép sẽ bao lấy mũi tên mà tiến vào vêt thương khiến cho mũi tên không thể đi sâu.
Có thể nói bất kỳ mũi tên nào bắn vào Hamata cũng có thể gây ngoại thương cho người mặc, nhưng rất khó để xuyên thấu thật sâu vào cơ thể binh sĩ mặc Hamata vì chúng như một đám tơ rối các vòng thép quấn vào mũi tên.
Giáp miếng thuộc loại miễn nhiễm thương tổn nhưng nếu lực mũi tên quá mạnh có thể xuyên thấu tấm giáp thì mũi tên lại có thể ngọt ngào đi vào cơ thể rất xâu. Đây chính là sự khác biệt của hai loại giáp.
Và trong lần tấn công này kỵ sĩ Bố Chính cũng không ít người bị thương nhưng đa phần vẫn còn sức chiến đấu với vết thương nhẹ.
“ …. Hộc hộc… cử 50 người khỏe mạnh áp tải thương binh về Đồ Chiêm Quan … hộc… tất cả cố gắng một lần nữa… Đám bộ binh này chúng ta phai… hộc.. hộc … nhanh nhất đánh tan khi vẫn còn chút sức chiến đấu..” Ngô Khảo Ký điên cuồng ra lệnh. Hắn có dự định trong người cho nên đám Bộ Binh này hắn phải ăn chắc…
“ …. Hộc… Tất cả tên nỏ sẵn sàng… vòng về tây nam tiến lên…” Ngô Khảo Ký dẫn đầu đoàn quân tiếp tực dong duổi trên bình nguyên đầy nắng và gió khô nóng của miền Trung khắc nghiệt.
Ngựa phi nhanh, gió đập vào mặt nhưng chẳng hề cảm thấy mát mẻ, chỉ cảm thấy như những lưỡi lử thè ra mươn man làn da đã khô ráp. Chiến tranh ở vùng đất này không khác gì luyện ngục địa hình chiến.
………………………………
Lý Hạo thúc ngựa xông lên, hắn giơ khiên che đi những vùng yếu hại hai chân kép mạnh vào bụng chiến mã kẽ thúc nhẹ một bên ra hiệu lệnh. Chiến mã xông vào chiến trường mà nhưng phấn như được trở về ngôi nhà thân yêu.
Lý Hạo tay phải giơ lên chiến nổ Genoa bóp cò. Hắn không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu hắn xung kích đội hình này. Và hắn không nhớ nổi hắn đã vẽ bao nhiêu vòng tròn qua lại để tấn công vào kẻ địch trước mặt.
Chiền voi không cần phải bắn, chỉ nhằm đúng phía trên lưng nó mà xạ kích, nơi đó có nài tượng, có cung thủ của kẻ địch..
Lý Hạo cũng không rõ còn bao nhiêu đồng đội còn kiên trì xông lên cùng hắn, có lẽ nhiều, cũng có lẽ không còn bao nhiêu.
Mỗi vòng xông qua thì đội nam kỵ của hắn cũng sẽ có vài người bị loại khỏi vòng chiến đấu. Tầm bắn tên hai bên như nhau.
Cũng may quân địch không có nhiều cung thủ, tổn thương này nam kỵ binh vẫn có thể chịu được.
Thực tế thì nam Kỵ bị thương là chính, chết vẫn chưa có nhiều vì họ chiến giáp là khá tốt, lại thêm khiên che chắn những phần yếu hại, cho nên những ai quá sức đen đủi thì mới ngã xuống.
Lý Hạo mệt mỏi, nhưng hắn kiên trì, Công chúa chưa hạ lệnh thì hắn sẽ không dừng, cho đến khi hắn không còn hơi thở, hắn sẽ không dừng. Cho đến khi hắn không còn giọt máu nào hắn sẽ không dừng.
Áp lực quân Bố Chính dành cho quân Anak Đê đang mệt rệu rã là quá lớn. Mỗi lần xung kích của nam kỵ Bạch Thành giống như nhưng lưỡi bào, đang bào dầu sức chịu đựng của các chiến tượng..
Bất kỳ một sinh vật nào đều có giới hạn của nó.
Gaurendraksmi tuyệt vọng, ngược sáng, ánh nắng mặt trười khiến nàng không thể nhìn rõ quân địch mà xạ kích, nàng hối hận đã đuổi theo người Việt tới nơi này. Mà không nàng hối hận vì đã đồng ý người Chiêm dẫn quân đánh Đại Việt. Nàng phải bỏ thây nơi này sao? Chỉ một phút trước đây thân vệ của nàng, tỷ muội thân thiết của nàng đã ngã xuống, một tiễn xuyên hầu. Nàng chết vì nghẹt thở do máu tràn vào đường hô hấp. Nàng không thể nói ra một câu vĩnh biệt, chỉ có những bọt máu lóng bóng từ mũi , họng phun trào. Chiến tranh…. không bao giờ là một cuộc dạo chơi du xuân thưởng ngoạn.
“ Hướng về Đặng Gia thành” Gaurendraksmi ý thức được rằng nàng không thể bảo vệ bộ binh này, chỉ có chạy thoát thân thì mới có cơ hội sống. Đặng gia thành hướng Đông Nam 6 dặm gần ơn doanh trại của nàng. Chạy hướng này ít ra có thể phản công nếu quân địch đuổi theo…
.Đoàn voi chiến ầm ầm lao đi để lại đám bộ binh ngơ ngác tuyệt vọng.
“ Giết…” Ảnh liếm môi thon thét lớn rồi thúc ngựa lao lên… nàng nhìn không quá rõ chi tiết đối phương, nhưng nàng biết quân địch đang ở nơi nào, và những bóng xám to lớn chiến tượng đã hướng nam mà chạy… đám bộ binh này nàng .. ăn chắc… Chỉ là ả đàn bà cao cao tại thượng dám khinh rẻ ánh mắt nhìn nàng? Ảnh phải móc mắt ả ta