“ Ôi , được vậy thì tốt quá , cám ơn Phò Mã rất rất nhiều…”
Lý Từ Huy cô công chúa nhỏ vui đến quyên cả lễ tiết quy củ khắc nghiệt mà nàng bị rèn từ nhỏ.
Lúc này nàng như nhảy dựng người lên , môi cong cười dạng rỡ , hai mắt lấp lánh gương mặt xinh đẹp khiến Ký ngây ngẩn hồi lâu…
“ Nhưng mà hoàn cảnh nơi này… sợ các dì nhỏ sẽ không chịu nổi”
Lý Từ Huy khuôn mặt lo lắng đánh giá xung quanh một vòng , tâm lý chị dâu đón tiếp các cô em gái chồng sợ không thoả mà làm các em phật ý.
“ Chuyện này không phải lo lắng, thâm là trượng phu thì ta phải lo cho nàng cuộc sống tốt nhất, nơi này sẽ sớm xây lại. Đẹp hơn nơi ở của nàng ở Thăng Long, tự do hơn thoải mái hơn… vả lại em chồng của nàng toàn là nữ tướng Ngô gia. Bọn nó không để ý mấy chuyện này đâu. Có thời gian nàng chỉ chúng thêu thùa may vá , vẽ cái tranh đáng khúc đàn… ta e bọn chúng dữ quá khó cưới chồng…”
Ngô Khảo Ký đùa đùa giọng nói giảm đi không khí hơi căng cứng này.
“ Vậy sao…?” Lý Từ Huy không hiểu mà nghẹo đầu nghẹo cổ.
Không phải Phò Mã vừa hết tiền sao? Làm sao xây nhà tốt hơn Thăng Long được? Nàng cảm thấy khó là hiện thực nhưng lại lựa chọn tuyệt đối tin tưởng người đàn ông này.
“ Còn một chuyện khó xử nữa….” Ngô Khảo Ký lưỡng lự…
“ Xin Phò Mã cứ dặn dò…” Lý Từ Huy nhẹ nhàng , khiêm cung chỉnh lại tư thế nghiêm cẩn ngồi lắng nghe.
“ Nàng hẳn cũng biết trước đây ta ở Thăng Long rất bất hảo, chơi bời lêu lổng?” Ngô Khảo Ký chầm chậm mở lời.
“ Theo như thiếp tiếp xúc cùng Phò Mã thì không thấy điều đó, nhất là lúc này, chỉ cảm thấy Phò Mã là người có trách nhiệm và biết quan tâm người khác” cô công chúa nhỏ hai mắt mở lớn thật lòng nói ra cảm nhận của mình.
“ Thôi đi, quá khứ ta cũng không nhắc đế, chỉ biết chắc chắn ta sẽ trách nhiệm cùng săn sóc nàng… thế nhưng ta có một bé trai 3 tuổi”
Ngô Khảo Ký nói thẳng quá khứ của cỗ thân thể này.
Lý Từ Huy kinh ngạc, nàng có nghe loáng thoáng về chồng nàng ở Thăng Long có danh tiếng khá là xấu, nhưng chưa từng nghe qua chồng nàng đã nạp thiếp hay cưới thê gì.
“ Đứa bé là do ta cùng một Kỹ Nữ tên Hạnh Nhi sinh ra, tên thật của nàng ta thì ngay cả ta cũng không biết. Lúc ấy ta là kẻ đốn mạt chỉ lấy rượu và ăn chơi làm cuộc sống cho nên không có quan tâm chuyện này”
“ Nàng biết đấy, thế gia sẽ không cho thân phận như Hạnh Nhi vào cửa, cho nên Ngô Thị cướp về đứa bé khiến mẹ nó uất ức tự vẫn”
Ngô Khảo Ký nói đến đây thì gương mặt xa xẩm không biết nhận xét gì hơn về xã hội thời kỳ này…
Nhưng nợ của cỗ thân thể này thì Ngô Khảo Ký hắn phải kế thừa cùng giải quyết.
Lý Từ Huy mặt cũng sầu thảm khi nghe người kỹ nữ kia tự vẫn…
Nàng buồn buồn cất lời..
“ Đứa bé tội nghiệp kia giờ ra sao?”
“ Ngô gia không muốn con cháu lưu lạc bên ngoài, nhưng lại coi nó như nghiệt chủng mà để nho một gia đình thân binh nhận làm con nuôi”
“ Nhưng ta thì không muốn vậy, ta muốn đón con trai về nơi này sống cùng, nàng có cảm thấy khoa chịu không? Nếu khó chịu ta sẽ nuôi đứa bé bên Bố Chính thành…”
Ngô Khảo Ký ngước mắt dò hỏi…
“ Sao thiếp có thể khoa chịu, thiếp mắc quái bệnh không thể … không thể … không thể… cùng Phò Mã, không thể giúp Ngô Thị kéo dài huyết thống…..”
Ngô Khảo Ký giơ tay ngăn lại.
“ Đây không phải là trao đổi, chẳng phải vì nàng không thể sinh con với ta mà phải ép mình làm chuyện đó. Hãy làm những gì nàng cảm thấy thoải mái nhất, hãy nói thật những gì nàng cảm nhận, đó là đã giúp ta rồi”
“ Vậy thì thiếp nguyện ý, nguyện ý nhận đứa bé kia là con thiếp, chăm sóc nó như con trai mà thiếp dứt ruột sinh thành...” Lý Từ Huy vẻ mặt đầy quyết âm cùng chân thành.
“ Nhưng nó là bé trai đó...” Ngô Khảo Ký nhắc lại bệnh của Huy...
“... nó là bé trai thôi, chỉ những người đàn ông trưởng thành khiến thiếp cảm thấy bị đe dọa thì mới...” Lý Từ Huy lúng búng trong miệng....
“ Vậy thì quá tốt... vậy đứa bé này ta giao cả cho nàng đó.. ha ha ha” Ngô Khảo Ký cười rất vui vẻ hắn như trút được gánh nặng trong lòng.
“ Thưa Phò Mã, đứa bé đã có đại danh chưa?” Lý Từ Huy vẻ mặt sốt sắng, muốn như được đón ngay đứa bé nàng mới chịu vậy.
“ Có ai trong nhà quan tâm mà đặt tên cho nó chứ” Ngô Khảo Ký bất lực với xã hội này rồi.
“ Vậy tên chữ lót đời thứ ba của Ngô thị là”
“ Thần..”
“ Thiếp đặt tên nhé..” hiếm thấy Lý Từ Huy hứng khởi làm gì, lúc này nàng xung phong ra trận thì Ngô Khảo Ký mỉm cười gật đầu.
“ Tên Thuấn (舜) , gọi Ngô Thần Thuấn”
Tến có bá đạo lắm không vậy, lấy tên vua thời cổ ra đặt con trai...
Mà thôi Ngô Khảo Ký mặc kệ , nàng thích là được.
Nhưng lúc này Lý Từ Huy lại như bồn chồn gì đó trong người... muốn nói lại thôi.
“ Nàng có chuyện gì muốn nói vậy. Đừng ấp úng ?”
“ Cô gái đó... mẹ ruột của Thuấn có người nhà không? nếu không có người nhà thì có thể tìm một nơi bảo địa ở nơi đây, chuyển mộ của nàng về. Thuấn lớn lên hiểu chuyện có thể ... bái tế mệ ruột”
Lần này đến lượt Ngô Khảo Ký sững sờ. Lý Từ Huy còn quá trẻ để có thể suy nghĩ chu đáo một chuyện như vậy. Điều đó đơn giản chỉ có thể lý giải rằng nàng có trong mình một trái tim quá sức nhân hậu. Một trái tim thực sự biết quan tâm tới người xung quanh. Không có một tâm hồn thật lương thiện thì khó có thể nào nghĩ ra chuyện này.
“ Cám ơn đã nhắc nhở ta, yên tâm, ta sẽ mang mẹ của Thuấn về đây để cho hắn lớn lên có thể bái tế mộ phần của mẫu thân.”
Ngô Khảo Ký cúi đầu cám ơn sau đó đó lặng lẽ rời đi.
Hắn cần phải xắp xế bố trí thân binh canh gác trong phủ và canh gác toà thành này.
Ngô Huy Tuấn lúc này đang hướng dẫn đám người Elfor bộ lạc nơi hắn đang nằm mắc kẹt chuẩn bị chiến đấu.
Không sai. Huy Tuấn đầu óc như tỉnh táo hơn nhiều , hắn tận dụng mọi thế mạnh của mình chỉ trong vài ngày có thể khiến bộ lạc này tôn Huy Tuấn thành thần.
Mà đúng là hắn đang giả thần giả quỷ thật sự.
Bộ lạc Elfor tai nhọn theo tôn giáo đa thần , họ thờ thân nước, thần lửa , sấm chớp, thần cây v.v…. nhưng qua trọng nhất đối với bộ lạc này bọn họ thờ Nữ Thần Tự Nhiên, thần ban phát sự sống sự sinh sôi nảy nở của rừng xanh nơi nuôi sống người Elfor.
Dĩ nhiên Huy Tuấn chọn giả làm thần lửa. Dù sao thì tạo ra mấy trò về lửa, hay “ phép màu” liên quan đến lửa vẫn dễ hơn.
Có chút sức lực, đầu óc Huy Tuấn càng tỉnh táo.
Thằng khốn này dựa vào phần mềm dựng phim thông qua tâm tưởng mà dựng lên một bộ phim ngắn 3D với chất lượng khá tồi, bởi lẽ hắn không có đầu tư nhiều thời gian công sức. Làm sao bỏ ra quá nhiều tinh thần lực để làm phim được, vả lại Ngô Khảo Ký cũng không phải chuyên gia trong lĩnh vực này. Cho nên hắn dựng bừa một đoạn phim rồi bắc loa lên mà gào lớn bằng tiếng Elfor để cả đám người dã man của bộ lạc này tập trung lại.
Kết hợp máy chiếu 3D tạo nên hình ảnh cùng sự xảo trá gian dối, một khi đã có thể hiểu tiếng và giao lưu thì hắn rất nhanh lừa phỉnh tộc này coi hắn là thần.
Nhưng Huy Tuấn cũng không phải lợi dụng họ mà không có hồi báo.
Với robot con bọ có thể mang mẫu đất về bộ giáp có một bộ phận Electronic có thể phân tích thành phần đất cát.
Chả mấy chuốc mà Huy Tuấn đã tìm được một mỏ quặng đồng trên dãy núi phía Tây.
Nơi này la bàn không hoạt động, có lẽ từ tính của hành tinh này yếu. Do đó Tuấn chỉ có thể dùng hướng mặt trời lặn hay mọc để xác định đông , tây, nam hay bắc.
Người dân răm rắp nghe lời, theo những gì Huy Tuấn chỉ bảo.
Bởi lẽ hắn có công nghệ dựng phim chỉ bằng cách suy nghĩ. Cách dựng phim này rất nhanh, nhưng để sống độn hay chi tết thì cần thật nhiều công phu. Nhưng nếu chỉ là dựng phim để minh hoạ mộ điều gì đó thì quá dễ.
Huy Tuấn dùng những phim minh hoạ từ đầu đến lợi ích của đồ đồng mang lại, từ vật dụng nhỏ nhất như cốc uống nước, nồi đun thức ăn, cho đến các dụng cụ khai thác tế tạo gỗ, hay vũ khí áp giáp... v.v.... Chẳng cần nói nhiều thì đám Elfor đã mê tít trước viễn cảnh là bộ phim được máy chiếu từ áo giáp trình chiếu.
Lúc này Huy Tuấn vị trí đã không còn là bị trói ở cái cây mà được ngồi trên một tảng đá lớn, nơi trước đây bộ lạc này dùng để lám các buổi lễ tế thần. Hắn đã thực sự chở thành thần trong tâm tưởng của người dân nơi này trước những trò màu mè phô diễn công nghệ của bản thân.
Nhưng mà sự việc cũng tốt lên. Ít nhất Huy Tuấn không cần trộm thức ăn hay cũng không phải dùng những con bọ robot bé tí khuân vác thức ăn nữa. Bởi lúc này lương thực sẽ được người dân cung phụng đến Huy Tuấn.
Khi này trong bộ lạc dã nhân Elfor này các lò đốt than củi , các lò nấu đồng đã mọc lên chi chít. Người dân cùng lao động hăng say không biết mệt mỏi theo hướng dẫn của Huy Tuấn để tạo ra các dụng cụ hữu ích cho quộc sống, thậm chí là cả vũ khí khôi giáp bằng đồng.
Ngô Huy Tuấn cũng không thể tưởng tượng được, đầu óc hắn có thể linh hoạt đến mức độ có thể mô phỏng lại cả một quy trình khai thác, nung nấu đồng cổ xưa. Mặc dù tất cả chỉ là dựa vào kiến thức hóa học vốn có về đồng và kim loại, cộng thêm một số hiểu biết sơ sài về các loại lò nung nấu kim loại nói chung đã được xem qua trong sách vở, internet. Vậy mà hắn có thể xây dựng được một quy trình hoàn chỉnh ( chưa hoàn hảo) để người dân tai nhọn nơi này bước từ thời đồ đá lên thời đại đồ đồng. Thậm chí kỳ lạ hơn là Ngô Huy Tuấn cảm giác mình rất thân thuộc với chuyện này và đã làm ở đâu đó,.... “ trong quá khứ” mặc dù lý trí cho hắn thấy rõ, cuộc sống trước kia của Ngô Huy Tuấn chưa hề làm qua hay học qua thứ này.