“ Đỗ tướng quân, Đỗ Siêu tướng quân.... tướng quân”
Hà Bắc quân doanh đám nông dân khởi nghĩa chủ soái Lưu Hữu Tài đang hớt hải kêu to gọi nhỏ.
“ Lưu đại soái, ngươi dù sao cũng là Soái ba quân, lúc này cứ hô to gọi nhỏ còn ra cái gì quân uy”
Trướng bồng có phần khá tươm tất vén mở , một thân quang minh khải giáp Tống triều nhưng làn da gương mặt đặc hữu người phương nam bước ra.
“ Đỗ tướng ngươi chớ cười ta nữa, cả cái doanh này ai không biết ngươi mới là danh phùng kì thực thống soái. Ta Lưu Hữu Tài à không Hữu Lượng , Hữu Lượng có bao nhiêu cân thực lực tự ta hiểu đâu”
“ Lượng soái, quân là quân, thần là thần, soái là soái, tướng giữ phận tướng. Ta tuy kinh nghiệm quân sự có phần hơn, đó là bởi vì tử nhỏ ta được đào tạo để dẫn binh đánh trận, lại trải qua kinh nghiệm chục trăm trận chiến lớn bé. Nhưng nếu nói ta là soái thì trăm vạn lần không đúng, ở nơi này chỉ lời ngươi nói ra thì toàn doanh mới tin phục, toàn doanh mới liều mạng phấn chiến nha”
Lưu Hữu Tài vò đầu gãi tai, hắn nghe vị này Đỗ đại nhân nói có lý, bản thân hấn cũng không hiểu vì sao một thân tiểu thương lại khiến nhiều người nghe hắn tin phục hấn đến vậy.
“ Chết thật, mải chuyện quên mất, tả doanh hôm nay lại có hơn hai trăm người bỏ trốn, Hữu doanh bỏ trốn lên đến năm trăm... Đỗ tướng nếu tình trạng này tiếp diễn ta hẳn là tư lệnh can quang thống soái không binh. Như vậy quân triều đình đánh tới ...”
Lưu Hữu Tài bối rối sợ hãi, hắn vừa mới đổi tên Lưu Hữu Lượng, Lượng trong lượng dải, độ lượng một cái tên bớt đi mùi tiền. Nhưng vừa đổi tên thì vận xui đến rồi, mưa lớn, nông dân binh khởi nghĩa dục dịch chạy tứ tán tìm đường về nhà canh tác ruộng đồng.
Tình hình này tiếp tục Lưu Hữu Tài hắn chắc chắn sống không thọ đến lúc Liêu Đông Vương nhập Hà Bắc rồi.
“ Chuyện gì hoá ra chuyện này, chạy chưa đủ, phải chạy thêm mới đúng. Nhắc nhở Lương Soái lần này , ở đây quân triều đình là Liêu Đông triều đình quân, chúng ta không phải phản quân gì cả mà là Liêu Đông triều đình một thành viên. Phía bên kia là Tống quân đối thủ của chúng ta. Danh bất chính ngôn bất thuận, mong Lương Soái hiểu rõ chuyện này” Đỗ Siêu há miệng cười lớn.
Phải rồi, đây là Đỗ Siêu gia tướng của Ngô Khảo Ký, hắn đến nghĩa quân Hà Bắc với danh hiệu Ngô Vương Liêu Đông viện trợ nhân tài cho người Hà Bắc khởi nghĩa nông dân chống triều đình hà khắc như hổ dữ.
giống như Đỗ Siêu còn gần trăm thân binh khác đều hiểu việc quân, nhiệm vụ của bọn họ đều là phó tướng tham mưu quân vụ mà không phải liều mạng xông lên chiến đấu, càng không tham gia tranh chấp quyền lực trong Hà Bắc Nghĩa quân.
“ Đỗ tướng, ta hiểu rõ triều đình quân là Đại Vương Liêu Đông quân, bên kia tặc quân là quân Tống, nhưng tại sao Đỗ tướng lại nói quân ta bỏ đi là tốt, lại muốn bỏ đi thêm nữa. Nếu quân Tống đánh đến lúc này thì chúng ta phải làm sao?” Lưu Hữu Lượng lo quýnh quáng mấy rồi, cuộc đời hắn mới phong quang mấy ngày không thể nào kết thúc chóng vánh như vậy.
Đỗ Siêu nhìn thật kỹ Lưu Hữu Lượng, sau đó chỉ có thể tặc lưỡi lắc đầu bất đắc dĩ.
“ Lưu Soái, một năm qua ta ở bên ngươi coi như cũng hiểu ngươi là một người trượng nghĩa. Thôi được , Siêu ta cũng sắp phải ra đi, ta trước khi đi sẽ vài lời trân thành cùng ngươi, cũng không hổ tình bằng hữu giữa hai ta, cũng không hổ tình cảm ngươi vô điều kiện tin tưởng ta bấy lâu”
Đỗ Siêu kéo tay Lưu Hữu Lượng vào trong lều bắt đầu to nhỏ.
“ Đầu tiên chuyện này ngươi phải thề sống để bụng chết mang theo” Đỗ Siêu nghiêm trọng ánh mắt nhìn vị Lượng Soái nông dân Hà Bắc lãnh tụ trước mặt.
Lưu Hữu Lượng không phải người ngu, nếu hắn ngu cũng sẽ không có thể dẫn dắt mấy chục vạn người làm loạn. Thấy được thái độ của Đỗ Siêu thì Lưu Hữu Lượng cực kỳ nghiêm túc lắng nghe.
“ Đỗ huynh, ngươi yên tâm con người Hữu Lượng ta cái gì không nói nhưng nghĩa khí vẫn phải có, ngươi nói ta không tiết lộ chuyện này tuyệt Lượng không nửa lời thốt ra ngoài” Lưu Hữu Lượng giơ ba ngón tay lên thề thốt.
Đỗ Siêu biết thằng này cực kỳ mê tín, đây là trọng đại lời thề nhất của hắn rồi.
“ Lượng Soái ta sắp phải rời đi, Liêu Đông Vương tới rồi” Đỗ Siêu cao thâm mạt trắc gương mặt biểu hiện cất lời nói.
“ Hả , Liêu Đông Vương đã đến, ta được cứu rồi, Đỗ huynh, à không Đỗ ca, Đỗ đại ca đây là chuyện tốt, tại sao ngươi không ở lại lĩnh công lao. Ta tuyệt đối không dám dấu diếm công trạng của ngươi với Liêu Đông Vương, công ngươi còn nhiều hơn Lượng ta quá nhiều thay” Lưu Hữu Lượng nghe tin thì mừng rỡ nắm lấy tay của Đỗ Siêu giữ chặt.
Hắn đã đợi tin này biết bao lâu, mỗi ngày hắn thức dậy đều hãi hùng người đầy mồ hôi, trong giấc mơ đều là hắn cùng toàn gia bị Quách Quỳ bắt được chém đầu thị chúng, đầu người đóng rọ treo lủng lẳng nơi cổng thành chờ gió hong khô, mắt lồi ra ngoài không thể nhắm, lưỡi dài tím đen lòng thòng nơi cửa miệng, thật hãi hùng thật đáng sợ.
Cuối cùng hắn đã chờ được ngày này, Liêu Đông Vương giá đáo, chuỗi ngày đau khổ của hắn cuối cùng cũng đi qua.
“ Thỉnh công? Không cần. Ta làm việc cho chủ ta, lúc này Liêu Đông Vương đã tới, nhiệm vụ của ta đã xong lúc này đã là lúc ta quay về hầu bên chủ nhân” Đỗ Siêu cười thoải mái cũng như đã được giải thoát gánh nặng, bấy lâu nay ăn bờ mằm bụi cùng người phương Bắc dù là nhiệm vụ tại thân hắn thân người Phương Nam không có quen thuộc.
“ Chủ nhân? Không phải Liêu Đông Vương? Với công lao của ngươi hoàn toàn có thể phong hầu bái tước vì sau lại quay về làm người hầu?” Lưu Hữu Lượng vừa tò mò vừa khinh ngạc không hiểu.
“ Chủ nhân của ta không phải Liêu Đông Vương, ở gầm trời này ta chỉ có một chủ nhân duy nhất đó là Đông Hải Vương anh trai của Liêu Đông Vương. Ta đến đây giúp Liêu Đông Vương theo mệnh lệnh của chủ nhân, đã đến lúc phải quay về rồi. Thà làm nhỏ bé người hầu bên cạnh chủ ta còn hơn phong hầu bái tước ở Đất Bắc. Lượng huynh xin lý giải” Đỗ Siêu cười đến thản nhiên, nói đến phong hầu bái tước hắn chỉ nhẹ như lông hồng một câu như vậy mà thôi, thật tiêu sái vô cùng.
“ Bội phục bội phục, thật không hiểu Đông Hải Vương thần thánh đến mức nào để người như Đỗ đại ca phải trung thành cẩn cẩn đến vậy, ta cũng quá tò mò” Lưu Hữu Lượng chậc chậc vừa kinh ngạc lại thêm bội phục mà thốt lên.
“Nhưng chuyện này đâu liên quan gì đến việc bí mật cũng như đâu liên quan đến việc đám chuột nhắt bỏ chạy khỏi quân doanh? Chỉ cần chúng ta loan tin Liêu Đông Vương đã đến ta nghĩ ắt hẳn sẽ không có ai bỏ đi” Lưu Hữu Lượng lúc này lại lên tiếng.
“ Đây cũng chính là chuyện ta muốn nhắn nhủ ngươi trước khi đi, cũng là báo đáp thật lòng tình nghĩa bấy lâu nay giữa hai ta. Nói thật chuyện này đáng ra ta không được nói nhưng… thôi đi dù sao hai ta cũng đã lâu phối hợp ăn ý. Ngươi thân là Soái của nghĩa quân nhưng lễ trọng đối ta một người Phương nam xa lạ, Siêu ta cũng lấy nghĩa đối đãi với ngươi” Đỗ Siêu ba phần bất đắc dĩ, bốn phần tâm huyết, lại thêm ba phần nghĩa khí cất lời.
Ở đời ấy mà đôi khi vì hai chữ tri kỉ mà con người ta có thể dốc lòng.
“ Nhắc lại một lần nữa chuyện này tuyệt đối không hé lộ một chữ dù là với thê tử của ngươi” Đỗ Siêu căn dặn thêm một lần.
“ Đỗ đại ca yên tâm, nếu ngươi muốn ta lặp lại lời thề” Lưu Hữu Lượng lại giơ ba ngón tay lên trời.
“ Được rồi” Đỗ Siêu túm lấy tay Lưu Hữu Lượng ghìm xuống “ Ta tin Hữu Lượng ngươi”
“ Quân số của ngươi lúc này bao nhiêu?” Đỗ Siêu nhìn Lưu Hữu Lượng chăm chú mà hỏi.
“ Sơ sơ tính vào khoảng năm mươi vạn, nhưng đến phân nửa là phụ nữ cùng trẻ nhỏ, người già thực ra không có mấy, chặng đường này quá vất vả, trẻ quá nhỏ và người già đều đã tử vong, Tráng niên có tầm hơn hai mươi vạn người có thể làm binh sĩ. Có chuyện gì sao Đỗ đại ca” Lưu Hữu Lượng vẫn không hiểu Đỗ Siêu muốn nói gì.
“ Liêu Đông Vương có mười hai vạn đại quân, là kỵ binh tinh nhuệ, chỉ một đợt xung phong có thể đè chết năm mươi vạn của ngươi. Nhưng ngươi nghĩ xem Lưu Hữu Lượng, ngươi sắp đầu nhập làm thuộc hạ của Liêu Đông Vương. Không cần biết quân ngươi ra sao, giả trẻ lớn bé mập ốm thế nào. Nhưng ngươi dám lãnh đạo một số quân gấp năm lần chủ tử hay không?”
“ Được rồi cứ cho là Liêu Đông Vương cũng như Đông Hải Vương tính cách thoáng đạt hào sảng không để ý chuyện này, nhưng chúng tướng dưới trướng của Liêu Đông Vương sẽ nghĩ gì? Ngươi cầm theo năm mươi vạn người ra nhập Liêu Đông Vương đó là muốn làm nhị đương gia? Đám Kiêu binh hãn tướng Liêu Đông kia không làm gỏi ngươi mới là chuyện lạ” Đỗ Siêu thành thật bộc bạch.
Bộp, Lưu Hữu Lượng vỗ đùi mạnh đến đau điếng mà nhảy dựng lên chắp hai tay bái lạy Đỗ Siêu.
“ Đỗ đại ca, thiếu chút nữa ta ngu suẩn hành động, may có đại ca thức tỉnh, ta ta… ta không biết phải báo đáp ân tình của ngươi ra sao. Ta ta… ta cả con gái cho ngươi?” Lưu Hữu Lượng lắp bắp.
Đỗ Siêu tím mặt, hắn năm nay hai mươi tám tuổi, Lưu Hữu Lượng tuy gọi hắn đại ca nhưng thằng này soái b aba tuổi, con gái hắn mới mười ba mà thôi. Tuổi tác vứt qua một bên, mẹ nó mới giây trước gọi ta là đại ca, giây sau vì báo đáp ân tình muốn nhảy lên đầu ta làm cha vợ. Có kiểu báo đáp ân tình nào như vậy.
Nhìn vẻ mặt thực sự chân thành của Lưu Hữu Lượng thì Đỗ Siêu muốn chửi nhưng lại thôi.
“ Chuyện gả điệt nữ cho lão thúc như ta ngươi cũng nghĩ được, ta phục tài ngươi rồi Lưu Hữu Lượng. Chuyện này không nói nữa. lão tử quê nhà đã có vợ con. Mẹ kiếp. Chính sự, ta nói xong đi ngay, không còn muốn thấy ngươi nữa, nửa giây trước còn gọi Đỗ Đại ca, nửa giây sau ngươi còn muốn làm cha vợ nhảy lên đầu ta” Đỗ Siêu tím tái mặt hơi đỗi mà nói.
“ Đại ca bớt giận bớt giận, là tiểu đệ không có nghĩ ra cách nào báo đáp đại ca. Hay vậy đi, sau này đại ca có việc cần, trăm cân thịt Hữu Lượng ngươi cứ lấy mà dùng. Thế nào, cái này hẳn được chứ” Lưu Hữu Lượng hào sảng cười khà khà.
“ Có ma mới thèm trăm cân thịt thối của ngươi, Hữu Lượng nghe ta dặn kỹ để tránh mang họa. Ngươi lúc này soái lãnh năm mươi vạn người, nghĩ oai phong nhưng đây là đám ô hợp có thể tan tan hợp hợp phù du bất định, chuyện đào binh ngươi đã nhin ra?” Đỗ Siêu vuốt vuốt vạt áo chậm rãi nói.
“ Dĩ nhiên ta nhận ra, đám không nói nghĩa khí này” Lưu Hữu Lượng tức giận muốn mắng chủi nhưng nhìn như Đỗ Siêu muốn nói tiếp hắn lại lặng yên một bên như học trò mà lắng nghe.
“ Ngươi về dưới trướng Liêu Đông Vương chắc hẳn chức vụ sẽ thấp hơn nhiều cái đại soái danh hão lúc này của ngươi. Nhưng hông hỗ một phen tri kỉ ta phải nhắc nhở ngươi rằng không bao giờ có bất mãn ý tứ trong lòng. Công lao của ngươi lớn, dĩ nhiên Liêu Đông Vương sẽ không quên, nhưng việc cất nhắc một người không đơn thuần là người đó có bao nhiêu công lao mà còn là nặng lực của người đó”
“ Hãy khoan để ta nói tiếp” Đỗ Siêu giơ tay ngăn lại Lưu Hữu Lượng đang muốn lanh chanh mở miện.
“Đại soái nghĩa quân Hà Bắc chỉ là danh hão, là lục bình không rẽ nước chảy bèo trôi, Liêu Đông Vương không tại, cái này đại soái của ngươi là bùa đòi mạng, là chu di cửu tộc tội mưu phản Đại Tống. Đây là cốt lõi vấn đề ngươi phải hiểu. Nhưng ngược lại chức vụ do Liêu Đông Vương ban thưởng là vĩnh viễn thuộc về ngươi, Liêu Đông Vương không ngã không ai tước đoạt được của ngươi, chỉ biết an phận trung thành đảm bảo vinh hoa phú quý Lưu gia ngươi dùng không hết. Đây là Ngô gia các chủ tử đặc điểm và cũng là đặc sắc. Chủ của ta Đông Hải Vương, chủ tương lai của ngươi Liêu Đông Vương đều là người như vậy. Cho nên bất mãn chức vụ thấp bé sau khi ra nhập hệ thống Liêu Đông ngươi không bao giờ được nghĩ tới” Đỗ Siêu thâm tường.
“ Ra nhập Liêu Động hệ thống tốt nhất ngươi nên giải tán quân đội, chọn ra thân tín nhất người, trung thành nhất người mà lưu lại. Chớ huênh hoang khoác lác đánh trận mà chết oan, ngươi cái thằng này không có tài quân sự, ngược lại tài năng của ngươi lại ở quản lý hậu quân tài vụ, lo lắng vật tư, võ trang quân bị. Ta phỏng chừng Liêu Đông Vương không có nhân tài mặt này, hay nói đúng là chưa có nhân tài mặt này. Ngươi phải nhanh nhất co mình về hậu quân của Liêu Đông Vương lo chuyện này, chỉ cần ngươi đứng vững vị trí tài thần hậu quân… khặc khặc ngươi hiểu ý ta?” Đỗ Siêu cười.
Lưu Hữu Lượng lần này bái tạ sát đất, hắn cúi đầu đến chạm đất lưng cong, đây không phải lễ quân thần mà là ơn trị ngộ. Những lời này hắn có ngàng vàng từ người khác không mua được, chỉ những lời hời hợt này đã giúp hắn tránh đi bao nhiêu tai họa, bao nhiêu cạm bẫy. Có thể nói những tai họa cạm bẫy đó rất có thể ảnh hưởng tính mệnh toàn bộ Lưu gia. Suy ra đây không phải ân cứu mệnh thì là gì, một cái lễ như vậy còn là ít, ba tạ cửu khấu vẫn không đủ đâu.
Đỗ Siêu chỉ lặng lẽ lắc đầu đỡ lấy Lưu Hữu Lượng, lời nói đã nói hắn phải chuẩn bị lên đường ra biển. Nơi này không còn nhiệm vụ của hắn rồi. Đỗ Siêu liếc nhìn Lưu Hữu Lượng đang tâm thần phấn trấn mà quay đi, là phúc hay họa phải để ngươi thực hiện, nói dễ, nghe dễ, làm không đơn giản.