Mục lục
Lý Triều Bá Đạo Phò Mã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lại thay đổi trang bị nữa? Anh không biết là em mệt đến như thế nào để dọn rác sau mỗi lần thay đổi trang bị đâu” Lý Từ Huy cau có, giáp mão vũ khi nung đi đúc lại cũng được, nhưng sau quá trình nung lượng cabon bên trong sẽ thay đổi mà không quản lý được, cho nên đám sắt thép ấy chỉ đi làm đồ gia dụng hoặc đúc thép xây dựng.

Nếu làm vậy thì tiếc quá, bao nhiêu công sức gò đúc lên, hình dáng tinh mĩ… thật ra chỉ có cán rồi cắt gò qua rồi may vào thôi chị ạ, chỉ có đao kiếm vũ khí đúng là phí thật.

Nhưng đem bán đem cho không được, những thứ như Lorica Segmentata thời mới nhất này rất cường, đem cho lung tung đến lúc bọn này làm phản chỉ mệt chính Đại Việt.

Thêm vào đó lượng pháo mới khổng lồ mới là vấn đề, thứ quỷ này nung không chày vì quá lớn, cưa nhỏ nung chảy thì quá tội, công sức tái chế thà đi nung quặng làm đồ mới. Thật ra nung vẫn nung được, lò cao giờ có thể đạt cực đại ở phần đáy lên tới hơn 1900°C nhưng nung vậy tốn thời gian và sau nung chảy thành phần C cũng không quản lý được.

Lại còn cả đống máy móc các xưởng nữa, nếu thay cả loạt không thừa ra bao nhiêu đại hình máy móc sắt thép linh kiện.

Ngô Khảo Ký phát triển thép chất lượng tốt quá muộn, vì hắn gặp cái căn phòng này quá muộn, cho nên giờ muốn thay đổi một hệ thống công nghiệp khổng lồ của Đại Việt là hơi mệt.

“ Không vội, hãy còn Molybden lúc nào chiết tách được quặng này thì mới thay đổi trang bị, chỉ mình Mangan vẫn chưa đủ…” Ngô Khảo Ký nói.

“ Lại còn cả Molybden nữa? Lần này anh đã thoả thuận những gì với cái AI kỳ quái căn phòng kia?” Lý Từ Huy không tin chỉ có khai thác vàng đơn giản như vậy.

“ Thật chỉ cần vàng thôi 500kg một năm, ba năm không hoàn thành đủ thì chết thôi” Ngô Khảo Ký nói nhẹ như lông hồng.

“ Anh điên rồi, thoả thuận đó cũng dám làm… đâu phải lúc nào cũng chắc hoàn toàn đủ vàng như vậy, khai thác là một chuyện, tinh chế là chuyện khác…” Lý Từ Huy lo lắng cáu giận quát mắng liên hồi.

“ Haizzz… không có cách nào khác ,chúng ta đã chững lại quá lâu. Phát triển đi theo hướng công nghệ mới như súng trường, động cơ hơi nước, động cơ đốt trong , động cơ điện đều không thể. Chỉ có thể đi theo con đường tinh luyện hoá từng sản phẩm.

Mà chúng ta yếu nhất đó là thông tin cùng phân biệt quặng khoáng sản. Cho nên cái mồi này của nó anh không thể không dính vào” Ngô Khảo Ký cười khổ.

“ Ừm cũng không sao, ít nhất anh sẽ ở nhà, không chạy nhăng nhít nữa” Lý Từ Huy hạ giọng.

“ Chạy thì vẫn phải chạy… lại đây a cho xem cái này..” Ký kéo tay Huy vào một căn phòng trong Long Phượng Cung.

“ Đây là thứ gì?” Lý Từ Huy đi qua một khối hộp nhẵn thín nhìn như gỗ không phải gỗ, sắt thép không phải sắt thép.. nhẵn bóng không tì vết lại cao tầm đến cổ Huy, dài rộng 2m hơn…

“ Thì làm công nhân khai thác mỏ phải có dụng cụ chứ, máy này là nó đưa cho, chuyên tuyển vàng tách vàng, cho quặng và một số vật liệu phụ gia theo yêu cầu vào là đủ… “ Ngô Khảo Ký giới thiệu…

“ Hiện đại vậy?” Lý Từ Huy gõ gõ mở mở nhưng không thấy gì khác lạ.

“Năng lượng chạy là gì? Pin, điện, nhiệt?” Lý Từ Huy là người hiện đại dĩ nhiên hiểu được máy móc cần năng lượng làm việc, không thể bỗng nhiên làm việc.

“ Là một cái bẫy từ AI Thiệu Hưng thôi, nó nghĩ anh không biết” Ngô Khảo Ký gương mặt âm trầm hẳn.

“ Tại sao anh nói vậy?” Lý Từ Huy thấy Ký gương mặt âm trầm thì cảnh giác hẳn.

“ AI Thiệu Hưng dấu diếm nhưng anh có thể đoán ra, nó chính là kiểu như một vệ tinh khai thác nguyên liệu cho một thứ gì đó hoặc chủng tộc nào đó ở lòng đất, kẻ luôn coi nhân loại chúng ta là thấp kém. Có điều anh rất khó hiểu là tại sao cần lên mặt đất để khai thác, dưới lòng đất mới là nơi giàu có khoáng sản nhất.. tại sao chúng phải làm vậy…” Ngô Khảo Ký nói ra suy đoán của mình.

“ Có thể vùng của nó ở đã cạn kiệt?” Lý Từ Huy nghi ngờ…

“ Không chúng nó không cần vàng anh chắc chắn, vàng ở sâu lòng đất không thiếu… em để ý các mỏ AI Thiệu Hưng đánh dấu … đều là mỏ bề mặt, mỏ nông hay mỏ có độ sâu vừa phải….”

Ngô Khảo Ký -Lý Từ Huy hai vợ chồng bò trên sàn nhà quan sát các mỏ được đánh dấu trên bốn tấm địa đồ mô phỏng của AI Thiệu Hưng đưa cho Ngô Khảo Ký.

“ Em vẫn không hiểu cho lắm” Lý Từ Huy vẫn mù mờ chưa hiểu bẫy rập gì ở đây.

“ Uranium…. Chỉ có thể là Uranium…” Ngô Khảo Ký nói ra và bắt đầu giải thích.

AI Thiệu Hưng đưa ra bản hợp đồng của ba loại công nhân, loại một chỉ nhắc đến vàng nhưng hai loại kia lại nhắc đến Uranium mà số lượng không nhỏ.

Uranium không khó khai thác, các mỏ Urani cũng không có khan hiếm ở bề mặt, thường thì các mỏ Urani hình thành ở bề mặt nông có tính ổn định về mặt vật lý, cho nên trong lòng đất sâu là khan hiếm. Chỉ có lý do này mới giải thích tại sao con hàng AI Thiệu Hưng căn phòng mới phải mò lên mặt đất như vậy.

Cỗ máy này là công cụ khai thác vàng? Trá hình thôi, muốn hoạt động con hàng này lại cũng cần Urani quặng cho vào, chú thích hoạt động một năm cần 1 tấn quặng Urani… Nghĩ Ký là ai? Tưởng hắn là bọn Mộc tộc không có kiến thức gì về hạt nhân? Urani 235 chiếm 0,7%, 2 tấn quặng nếu bọn này công nghệ làm giàu đỉnh cấp có thể cho ra 7kg siêu giàu Urani có thể làm nguyên liệu cho bom nhiệt hạch cũng được. Đừng nói là sản suất mấy trăm kg vàng, để một tàu ngầm chạy mấy chục năm vẫn có dư. Mẹ kiếp đi lừa người. Khai thác vàng chỉ là cái mác Urani mới là chính yếu… Lừa đảo.

Ký rất tỉnh, nếu người khác rơi vào trường hợp hắn, có vị trí mỏ Urani, có vị trí mỏ Vàng, lại có máy móc tân tiến xúc quặng đổ vào là được, ai chả dùng. Nhưng lừa Ký không được, hắn không phải là dân thiếu hiểu biết khoa học thời đại này, cành không phải một thằng mới xuyên vỗ ngực 1000 năm kiến thức làm bố thiên hạ. Hắn chính là cẩn thật rất cẩn thận làm việc.

“ Thật thâm độc” Lý Từ Huy cắn răng đầy căm tức.

“ Bọn chúng có mục đích gì?”

“ Quản quái quỷ mục đích gì, không cho Urani vào đây là được, vàng tự khai thác tự tách lọc đi. Tốn công chút cần nhiều người là được, chỉ cần không có đi đúng hướng chúng vạch ra là được, có điên mới đem Urani trao tay một đám có công nghệ cao chót vót lại coi nhân loại là sinh vật cấp thấp” Ngô Khảo Ký nhận định chắc chắn luôn.

“ Thứ này nguy hiểm, tốt nhất xây cái nhà lao kiên cố sau đó ‘nhốt’ vào”

Đi nhốt một cái hộp … thật là chuyện bất khả tư nghị vậy mà hai vợ chồng này cũng nghĩ ra nổi.

“ Em biết sử dụng quặng Molybden ra sao không?”Ký lúc này mới hỏi…

Niken hắn biết mấy mỏ nhưng cách đều chế hắn học qua vẫn nhớ … khí Nikel carbonyl là chết người công nghệ khống chế không nổi, bằng lòng với Mangan chống rỉ được rồi.

“ Không nhớ rõ lắm mà chỉ cần tìm ra MoS2 là được mà , thiêu luyện cái là thành MoO3, đến lúc đó là dung luyện được rồi, cái khó là làm sao phân tách được MoS2 trong quặng thôi” Lý Từ Huy nhớ nhớ lại.

“ Ha ha ha… đơn giản vậy quên mất không nghĩ ra… tách không khó, nghiền nhỏ, sau đó tuyển nổi trong dầu thông là được… tuyển nổi dầu thông chuyên tách các sulfide quặng mà.” Ngô Khảo Ký reo lên sung sướng.

Đúng vậy , Ngô Khảo Ký đòi hỏi các mỏ quặng không cao xa gì chỉ là Mangan và Molybden thôi, chỉ cần hai loại này thì sắt thép Đại Việt sẽ lên tầm cao mới.

Nếu là Mangan không có thể loại bỏ Oxy thừa trong thép đã nâng chất lượng thép lên tầm 5-10%, quan trọng nhất là không rỉ, thì Molybden mới chính là đại sát khí để giúp tính chất thép thay đổi hoàn toàn.

Các mũi khoan, lưỡi cắt bằng thép molypden thì kể cả không ram thép mềm vẫn chơi được tốt… áo giáp mà pha chút Mo vào thì…. Bá…

Lúc nào làm được thép có Molybden tỉ lệ tốt thì hãy thay đổi trang bị, nếu giờ thay đổi qua thép Mangan một thời gian sau có thép Mo, Mn thì lại khóc đi thay đổi à.

Ngô Khảo Ký quyết định cho thăm do khai thác Molybden ở bảy điểm Lao Cai để thử nghiệm quá trình làm thép, khi thành công công nghệ hắn sẽ khai thác số lượng lớn ở Nhật Bản, Đại Tống và Bắc Mân, mỏ ở Đại Việt vẫn là đánh dấu để lại cho con cháu đi.

Ngày 26 tháng 6, một đội ngũ thuyền khổng lồ rời Thăng Long đi về hướng Luy Lâu, thông qua Như Nguyện để đến bến Bạc Đằng, đây là đợt nghỉ mát siêu cấp đông đảo của tập đoàn Đại Việt, hai chủ tịch hội đồng quản trị cho ½ tập đoàn nghỉ mát du lịch biển.

Thăng Long Thành chỉ còn lại cụ Lý Thường Kiệt phải thân già lọ mọ từ Bố Chính ra Thăng Long canh nhà cho con cháu đi chơi….

Thật cụ già lắm rồi đấy vẫn bị con cháu nó hành cho ra bã. 7 ngàn người trùng điệp đi biển.. 2 ngàn quan viên 5 ngàn Cấm Vệ Quân đi bảo vệ.

Nhóc Thần Tuấn và Tiểu Ni cũng được đi. Thật là vợ chồng ham vui mang cả con nhỏ đi vầy nước, nó mà ốm ra đấy về nhà no đòn với cụ Kiệt…. chuẩn bị sẵn gậy rồi. Đã nói để Tiểu Ni ở nhà không nghe….

“ Công Chúa, phong tục ở Đại Việt Đế quốc thật lạ quá, dẫn phân nửa triều đình đi… tắm biển… xưa nay chưa từng có đấy…” một nữ tì bên cạnh Đức An công chúa làu bàu..

“ Lại còn bộ đồ này để tắm… ai dám chứ…” một tỳ nữa cầm lên đồ bơi mà sợ hãi…

“ Hai đứa biết gì… bãi biển của nữ giới và nam giới bị ngăn ra… không có thấy nhau đâu mà sợ…Đại Việt thần kỳ quá, vậy mà chết dẫm mấy đứa khốn kiếp kia dám lừa bản cung” Đức An vẫn còn cay cú chuyện mấy tháng trước đây.

“ Hí hí.. Võ Thánh Vương nhìn đâu già… không biết nhìn ngài ấy tưởng 28 tuổi ấy.. mà công chúa có để ý không , dạo này càng ngày càng thấy ngài ấy trẻ hơn đó” một tỳ nữ đỏ cả mặt mơ mộng… Thánh Thần Vương nhìn thật đẹp mà không dám nhìn lâu, sợ Thánh Đế phạt. Nhưng Võ Thánh Vương thì nhìn thoải mái… hi hi.

Đức An mơ mơ mộng mộng , mắt bé hơi híp, gương mặt tròn tròn tựa lên tay gối nhìn qua cảnh vật đang trôi đi hai bên bờ sông.

Đại Việt thật đẹp, nhiều thứ diệu kỳ, chồng tương lai của nàng càng đẹp mắt uy võ, lại còn ôn nhu tình cảm .. thích quá đi….

Trong khi đó ba thằng đàn ông đàn chen chúc trong một căn phòng đặc biệt , được lắp trên một chiến hạm thật lớn..

“ Đại ca, tranh thủ ngồi nhiều một chút.. không là chết người đất.. ta thấy các chị dâu không phải dạng vừa đâu”

Ngô Khảo Tứ lên tiếng ha ha cười.

“ Át Bích… ù” chung tiền chung tiền…

Ngô Khảo Bình hét lớn…

“ Thằng khốn này… không chơi nữa… ngươi ăn bao tiền còn chưa đủ?” Tích trợn mắt.

Ngồi tu trong phòng nó buồn. Ngô Khảo Ký lấy bìa cứng vẽ bừa chế bài, dạy ba người cờ bạc giết thời gian.

“ Đại ca, không chơi xấu, ngươi vất ta 11 nàng dâu, ta không có tiền nuôi vợ, kiếm chút đỉnh đi” Ngô Khảo Bình Kiên quyết đòi tiền…

“ Hừ…” Tích lại phải moi đồng bạch ném ra…. Không biết đã thua bao nhiêu rồi…

“ Ây da…chơi với”

“ Nhị ca nhanh nhanh vào đủ chân.. đánh bài 3 người tính toán không nổi”

Vậy là đủ bốn thằng thâu đêm hết sáng trong phòng đóng cửa sát phạt nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK