Ngửi ngửi mớ quần áo bằng da thú rách bươm trên có thể, Ngô Khảo Ký thấy mùi hôi thối sộc tới.
Có lẽ vì bản năng của cỗ thân thể này đã quen với mùi khó chịu trên cho nên Ngô Khảo Ký ban đầu không quá để ý. Nhưng lúc này Ký mới phát hiện có một bộ phận da thú treo trước cổ hắn giống như kiểu mặt nạ che mũi, miệng. Được may cầu kỳ và tinh tế rất nhiều.
Mặt nạ da được may nhiều lớp và đục thủng các lỗ ly ti , ở giữa các lớp nhét gì đó như sợi bông vậy.
Mùi của chiếc mặt nạ này rất khai, mùi khai đặc chưng của Amoniac.
Không sai, đây chính là amoniac dùng để phòng độc, thì ra cỗ thân thể này dùng chính nước tiểu của bản thân tưới lên mặt nạ để phòng độc.
“Trái đất lại trở nên lụi tàn như vậy sao?”
Ngô Khảo Ký ngước mắt lên bầu trời xám xịt một màu là thì thầm.
Thông qua trang bị của người thanh niên này thì hắn thấy con người ở năm 2023 này sống chẳng khác gì dã nhân là bao.
Vũ khí dụng cụ chỉ là đao xương , mũi lao cũng bằng xương.
Một chiếc ba lô da thú được may rất thô kệch bên trong chứa đầy rong rêu.
Ngô Khảo Ký có thể đoán ra người thanh niên này tiến vào khu vực độc hại này hẳn là để thu thập rong rêu này.
Ngoài ba lô còn có một túi nước cũng bằng da, được may tỉ mỉ hơn nhưng lúc này túi nước đã cạn khô.
Có lẽ hết nước trúng độc đã khiến cỗ thân thể này tử vong, cũng có thể vì hết lương thực khiến tử vong. Tóm lại Ngô Khảo Ký không đoán nổi nguyên nhân, nhưng người này tử Vong thì Ngô Khảo Ký mới có thể dựa vào thân xác của hắn mà trùng sinh.
Al Thiệu Hưng lại một lẫn nữa khiến Ký ngạc nhiên khi có thể từ trong rêu, tổng hợp carbon trong đó tạo nên than hoạt tính. Mặc dù năng suất rất thấp thời gian lâu nhưng tóm lại Ký đã có mặt nạ phòng độc tạm thời.
Việc giác mạc tổn thương có lẽ sẽ phải một thời gian dài sau đó. Tuy mắt liên tục cay nóng nhưng Ngô Khảo Ký có đủ nước sạch để xử lý rửa mắt vài giờ đồng hồ một lần.
AI Thiệu Hưng có thể tổng hợp hay nói đúng hơn đó là lọc được tầm 8-10 lít nước sạch từ nước Acid trong mười hai tiếng đồng hồ… điều đó đảm bảo cho Ngô Khảo Ký có nguồn nước sung túc đảm bảo duy trì sự sống. Có điều nơi này không có dụng cụ chứa nước, chỉ có một túi nước nhỏ bên hông mà thôi.
Ngô Khảo Ký không tuyệt vọng, hắn vì miền tin vợ con có thể trùng sinh mà kiên cường sinh tồn, kiên cường bước tiếp.
Có la bàn từ AI. Ký Lầm lũi tiến bề phương Nam, hắn không có bất kể cơ sở nào để đi về phương nam , chỉ là cảm giác muốn đi như vậy mà thôi.
Không biết đã đi bao lâu, mặt nạ than hoạt tính thay đổi nhiều lần, vậy nhưng đây chỉ là một mặt nạ đơn sơ không thể phòng chống hoàn toàn không khí ô nhiễm của vùng đất chết chóc này.
Sức khoẻ của Ký ngày càng tồi tệ, thậm chí giác mạc đã tổn thương tới mức Ngô Khảo Ký không thể nhìn rõ những gì trước mặt….
Cuối cùng Ngô Khảo Ký cũng không chịu đựng nổi mà gục ngã.
Trong cơn mê man Ngô Khảo Ký tưởng niệm về cuộc đời thăng trầm của hắn.
Tháng chạp năm đó ( 1073) Ngô Khảo Ký sau khi gặp mặt hai tên vương tử Medang và Lavo thì nhận được một đề nghị rất khoai, đó chính là kết minh cùng thông hôn.
Cả Chiên Nàn Phú Thái và Daksamavamca đã ở đây một thời gian, không phải bọn họ rảnh dỗi gì không có việc gì làm ở quốc gia mà là gió mùa không thuận lợi để bọn hắn quay về, vả lại thời điểm này đang là trung tâm mùa bão, hai thằng ôn này cũng không thể về nhà nổi.
Người thời xưa đi xa phải rất tính toán cẩn trọng , ví như Chiên Nàn Phú Thái và Daksamavamca bọn hắn mang theo một đám hàng hoá đến Bố Chính thì phải dùng thời gian ban hết cùng thu gom đủ hàng cần mới quay trở về quốc gia của mình.
Muốn bán hết hàng thời này đâu đơn giản, muốn thug om hàng theo ý mình càng khó, nhất là hạm đội của Medang và Lavo đều không hề đơn giản về số lượng. Do đó việc ở lại Bố Chính thời gian dài và chạy lăng quăng xung quanh trao đổi hàng hóa đều cần thời gian.
Mà trong thời gian này chứng kiến thành Bố Chính phát triển với tốc độ chóng mặt khiến cả hai thằng Vương tử này thèm thuồng. Muốn học hỏi, muốn đem về quốc gia của mình để áp dụng.
Tất nhiên mỡ đấy mà húp, ai cho mà thám thính. Lúc này chỉ cần Chiên Nàn Phú Thái và Daksamavamca ngu ngốc không hiểu chủ khách mà thực sự thám thính Bố Chính mà không có sự đồng ý của chủ nhà thì sẽ bị trục suất ngay, thậm chí còn có thể nguy hiểm bị bắt giam, chém giết vì nghi ngờ là thù địch .
Sau một thời gian hai thằng này quan sát... chạy qua chạy lại Bố Chính _ Tòng Chất_ Chính Hòa giả vờ buôn bán là phụ, quan sát tốc độ phát triển hai nơi này là chính thì thèm nhỏ dãi. Bọn họ muốn học kỹ năng xây dựng thần tốc của nơi đây, học kỹ năng quản lý siêu cấp quy củ của nơi này khiến cho toàn dân có thể đồng lòng lao động “hăng say”.
Cuối cùng hai thằng này đi đến một quyết định. Đó chính là cầu thân.
Nghe nói vị Thủ Lĩnh vùng đất này có một đám em gái như hoa như nguyệt, tuổi vừa tròn 16-17 tuổi. Nếu cầu thân được , trở thành người nhà có gì không học hỏi được?
Vả lại đằng nào Chiên Nàn Phú Thái và Daksamavamca cũng phải ở lại đây chờ đợi thêm mấy tháng để có đủ hàng vũ khí mà Ngô Khảo Ký trao đổi mới có thể mang về quốc gia của mình. Lô hàng vũ khí này rất quan trọng, bởi lẽ nó là hàng vũ khí mang đặc điểm của người Mã Lai, chế tạo dựa trên mẫu của người Mã Lai. Không phải cứ thép tốt là chế tạo ra vũ khí nào cũng tốt. Ví dụ như đao kiếm chế thức của Đại Việt thì người Mã dùng không quen cho nên lô hàng trước đây bọn họ rất ưa vè chất lượng thép nhưng lại không ưng về kiểu cách. Chỉ riêng có khôi giáp của Bố Chính là bọn họ rất rất thưởng thức mặc dù chỉ có giáp bụng. Đây là một bộ giáp cực kỳ đơn giản nhưng tiện dụng và sức phòng thủ cực cao.
Ngô Khảo Ký lại nói đến mấy cô em gái của Ngô Khảo Ký vì sao trốn theo về Bố Chính?
Đơn giản vì Ngô Khảo Ký tuyên bố với Ngô Mỹ Lệ, hôn nhân của cô nàng sẽ không do ai quyết được cả, muốn cưới ai tự tìm hiểu thích ai thì nói với anh trai một câu, anh trai sẽ bắt về cho là được.
Úi tời tời....
Câu nói này có tính sát thương cực lớn và là nguyên nhân chính cả đám thiếu nữ Ngô gia mơ mộng chạy theo Ngô Khảo Ký.
Biết được chuyện này thì Ngô Khảo Ký cảm thấy hỏng rồi, nhưng câu nói ra khó lòng rút lại cho nên tạm thời chấp nhận cho mấy đứa phá phách này ở lại Bố Chính. Chờ đến mùa thuận gió thì đem trở chúng về Thăng Long.
Có điều thơ từ Thăng Long của cụ Lý Thường Kiệt lại khiến Ký há ngoác mồm.
Hôn nhân của đám 7 đứa thiếu nữ này do Ngô Khảo Ký quyết. Bố Chính Ngô gia phân gia với Thăng Long. Và Ngô gia Bố Chính cũng cần thông hôn quan hệ để tự có minh hữu.
Ngô Khảo Ký cực kỳ phản cảm vì lối dùng nữ nhân như công cụ vậy. Cho nên hắn tuyên bố thẳng. Ngô gia Bố Chính không cần dùng thông hôn để làm quan hệ. Chuyện các em gái để bọn họ tự quyết, muốn cưới ai thì cưới dựa trên tự do tình ái. Có điều thằng nào muốn làm rể Ngô gia Bố Chính phải thông qua ông anh vợ xét tuyển.
Có câu nói này của Ngô Khảo Ký thì cũng khiến cho các em gái mừng đến phát khóc , cả đám ngao ngao hô hào anh trai vạn tuế.
Nhưng vấn đề đó là liệu tin được anh trai bao nhiêu phần?
Liệu anh trai có vì lợi ích gia tộc Ngô thị Bố Chính mà gả bọn nàng cho mấy người đáng tuối cha chú hay không? Anh Ký là nói thật hay chỉ là nói mồm?
Chuyện này rất nhanh sẽ có câu trả lời khi mà hai thằng vương tử Medang- Lavo đến cầu thân.
Đám thiếu nữ bắt đầu sợ hãi, bọn họ đang ưa thích cuộc sống tự do tự tại ở Bố Chính. Ở nơi này hoàn toàn không có quy củ khắt khe gì, bọn họ muốn quậy sao cũng được, miễn không ảnh hưởng công việc chính của anh thì sẽ không bị đánh mông. Cho nên không ai muốn cưới chồng lúc này cả.
Nhưng liệu anh Ký có gả bọn nàng đi hay không?
Hai thằng vương tử cầu thân rất rình rang, lễ vật cũng mang chật kín cái phủ tồi tàn của Lý Từ Huy.
Là chị dâu cũng như mẹ, lúc này Lý Từ Huy có quyền quyết định. Nhưng nàng quyết không nổi đành phải gửi thư cho Ngô Khảo Ký lúc này đang thu phục Tuyên Hóa Huyện.
Ngô Khảo Ký gửi thư về, muốn cưới con gái họ Ngô trước tiên dùng bản lãnh mà cưa đổ con gài họ Ngô đi. Cưa đổ rồi thì muốn cưới Ngô Khảo Ký không cản. Còn chuyện sắp đặt hôn nhân là Ngô Khảo Ký không có làm.
Chiên Nàn Phú Thái và Daksamavamca ngơ ngẩn, lại còn có điều kiện kiểu này?
Được rồi, nếu là thể lệ của người Đại Việt thì chúng thôi tiếp. Nhập gia tùy tục...
Hai đứa này bắt đầu dở dầy chiêu trò tiếp cận đám thiếu nữ Ngô gia mua chuộc tình cảm.
Và dĩ nhiên có đánh nhau, Chiên Nàn Phú Thái và Daksamavamca từ chiến hữu biến thành tình địch, chơi đủ trò bẩn để hại nhau. Đơn giản vì tranh dành Ngô Mỹ Lệ vì đây là em ruột Ngô Khảo Ký.
Từ đôi bên Medang – Lavo đồng khí tương liên, giờ biến thành dương cung bạt kiếm, nhìn nhau hằm hè... Quân sĩ thân binh của Chiên Nàn Phú Thái và Daksamavamca không ít lần động chân động tay và bị quân Bố Chính nhốt không ít rồi.