Tháng chạp cuối năm, vậy là sắp sửa một năm trôi qua.
Nhóc Tuấn đã được 7 tháng tuổi rồi.
Béo núc.
Nặng hơn 9kg may mà còn dài hơn 70cm nếu không thành quả bóng.
Quá nhiều vú em.
Lý Từ Huy tắt sữa mất mấy ngày mới có, có rồi thì lại hơi bị lắm, lại thêm có mấy vú thằng lỏi con thật sướng, đói là có ti dí mồm.
Chuyện đặt tên đã phải phong ba một lần, Ký còn phải đích thân gửi thư về Bố Chính thỉnh giáo cụ Kiệt.
Trong họ Ngô mọi người phả đối tên Thần Tuấn, nên để Thần Tuân, vì Cụ Lý Thường Kiệt trước khi đổi tên thì nguyên danh là Ngô Tuấn, đặt vậy phạm huý.
Nhức đầu quá Ký phải gửi thư về Bố Chính hỏi ý kiến. Thư về có mấy câu.
“ Rách việc, ta đã đổi tên rồi còn cần cựu danh? Nó tên Ngô Thần Tuấn. Tên đẹp” vậy là hết chuyện.
Tin tức từ Phương Bắc đưa về ngân hàng làm ăn hoả bạo, tuy không mấy người tin tưởng gửi tiền dài hạn nhưng gửi tiền ngắn hạn chuyển tiền uỷ thác thì nhiều. Nhiều nhất vẫn là trao đổi tiền , vàng, bạc…
Ngân hang chỉ ăn chênh lệch giá ra vào cũng sái quai hàm.
Có điều Đại Tống không muốn để Đại Việt qua nước họ oai phong nên thám tử cho bết Thái Hoàng Thái Hậu Cao Tuyên nhân và Tư Mã Quang cùng Vương Khuê Thái Xác các lão đại đang tính toán mở Ngân Hàng cạnh tranh, thậm chí mở Ngân hàng tại Đại Việt. Cũng chuẩn bị đúc tiền đồng mệnh giá giống Đại Việt từ đó giảm tình trạng không đủ tiền giao thương trong dân chúng.
“ Hay…” Ngô Khảo Ký hét lớn.
Hắn chỉ chờ có vậy. Đại Tống không mở Ngân Hàng, không đúc tiền mệnh giá thì làm sao Ngô Khảo Ký hắn kiếm được?.
Oa oa oa….
Ký cứng đơ… sau lưng hắn vàn lên tiếng trẻ khóc, một luồng sát khí lạnh gãy chiếu vào lưng.
Quay lại đã thấy Thần Tuấn cả người vải bông ngoài áo gấm quần gấm lại đi dày mềm tay bị bọc lại bò trên sàn nền gỗ.
Nãy đang lò dò bò đến sau lưng ba, muốn túm quần ổng, thể nào cũng được kéo lên trên bàn chơi.
Nào ngờ bò gần đến thì bị Ký quát cái, giật bắn người khóc Oa Oa.
Lý Từ Huy thấy thì từ xa đi đến, ánh mắt đầy hoả nộ chằm chằm soi.
“ Ây ây … con chó con của ba.. không khóc không khóc .. ai doạ con… oánh cho… vợ hấn một trận” Ký nựng Bé rất là lưu manh cùng khiêu khích.
Mà thôi chạy đã…
Hai ba con ôm nhau chạy biến, thằng bé bị rung lắc lại chạy nhanh sướng cười khanh khách quên cả khóc rồi.
Tuổi này đã biết cầm nắm, ria mép của Ký là đối tượng chiếu khán của nó đấy.
Lại cũng cha và con, nhưng đôi này đang lênh đênh trên biển.
“ Phụ Thân , đám kia.. nhìn sợ….”
Một đứa bé đứng trên boong tàu nhìn về một đám thổ dân nhao nhao cầm vũ khí ngồi trên những chiếc thuyền độc mộc lao đến đe doạ mà sợ hãi.
“ Không cầm sợ.. chơi bắn pháo nhé”
Người đàn ông với gương mặt khá mệ mỏi nhưng ánh mắt đang sáng lên quyết tâm, hắn cúi xuống từ ái dỗ con trai.
“ Có có có… chơi bắn pháo” Đứa bé vui vẻ la lên…
Tống Kiệt bế sốc lên Tống Cường sau đó tập tễnh trên boong thuyền lớn lui lại, Hắn đánh mắt ra lệnh cho một tên binh sĩ pháo binh.
Ầm Ầm Ầm….
Một loạt pháo lơn vang lên, mười mấy chiếc thuyền nhỏ lập tức chòng chành điên cồng trong sóng dữ.
Từng quả đạn gang kinh hoàng vận tốc đập vào nước biển bọt trắng tung tóe tạo thành sóng nước không kém phần hung tợn, Thậm chí có thuyền trúng đạn lập tức tan thành mảnh vỡ.
Đứa bé không hiểu máu tanh là gì, hắn chỉ hiểu đám người kia vừa hung hăng giờ lại nhốn nháo quay đầu đi thì thật vui.
“ Abd al-Rahman sắp đến nơi chưa?” Tống Kiệt quay qua hỏi một người đàn ông trang phục Arab, và chính Tống Kiệt cũng đang mặc trang phục đó.
Phái nói thằng này đi vói bụt mặc áo cà xa đi với ma mặc áo giấy.
Quân đội của hắn, người nhà quân đội cũng đều thống nhất một màu trang phục của người Arab.
Thậm chí lúc này hiện thân thần Shiva của chúng ta đã cải qua đạo Hồi rồi.
Thật cải đạo còn nhanh hơn lật bàn tay.
“ Chủ nhân cao quý, phía trước không xa đã là thành Muscat”
Ặc ặc
Hóa ra thằng này chạy đến tận khu Arab rồi. Nơi hắn hướng đến là Oman một tiểu vương quốc nhỏ của thế giới Arab nằm ở Đông Nam bán đảo Arab.
Lúc này tình hình Arab rất loạn, hai dòng hồi giáo Sunni và Shi’a đấu đá lẫn nhau, tranh rành quyền lực của các lãnh chúa chiến tranh, loạn lạc không thể chịu nổi.
Nhưng Tống Kiệt lại dám đi vào vùn đất này.
Kể ra cũng khá có gan.
Thật ra Oman chỉ là một vùng đất mà hắn dừng chân, Tống Kiệt không có ý định ở lại đây, chỉ là tiếp tế mà thôi.
Thông qua thương nhân Arab đến từ Oman thì Tống Kiệt đã có liên hệ cùng thỏa thuận kỹ lưỡng cùng Amr ibn al-As II, thủ lãnh của Oman lúc này.
Tất nhiên đến Oman thì Tống Kiệt hắn sẽ theo dòng Sunni thừa nhận các Calipan rồi. Còn lúc nào chạy qua Shi’a thì tính sau nhỉ.
Lúc này đất nước hồi giao tựu chung là nằm dưới sự cai trị của Seljuk đế quốc người đứng đầu là Malik Shah I. Nhưng điều đó cũng chẳng có gì ảnh hưởng đên Tống Kiệt cả, hắn cũng không có đi Seljuk đế quốc. Hắn có dự định của bản thân.
Lúc này Seljuk mới chiếm được Bagdad ( 1071) cho nên còn đang bận rộn tái quản lý nơi này. Oman cái góc nhỏ ở bán đảo Arab cũng không được quan tâm lắm.
Điều đáng nói là toàn bộ bán đảo Arab vùng Tây Nam và miền Trung lúc này đều thuộc vô chính phủ chỉ có Oman là thuộc một góc nhỏ đông nam phụ thuộc Seljuk.
Tình hình này dẫn đến các lãnh chúa Arab vùng vô chính phủ luôn luôn gây sự cùng chèn ép Oman.
Tống Kiệt biết tình hình này thì liên hệ Oman thủ lĩnh Amr ibn al-As II tiến hành một cuộc thương lượng trọng đại.
Cho nên giờ này Tống Kiệt mới dùng tiêng bạc còn lại mua một con đường đến Oman.
Bến cảng thành Muscat đã chật cứng người đích thân Amr ibn al-As II dẫn theo vệ đội cùng người nhà tới đây đón chào Kiệt.
Không có gì hơn vì trước đó Kiệt gửi cho thằng này một khẩu pháo rởm và ít thuốc nổ.
Gửi thêm một tên pháo binh người Rohana mới đào tạo được đến biểu diễn.
Cho nên Amr ibn al-As II không ra đây đích thân đón mớ lạ lùng.
Vậy kế hoạc của Tống Kiệt là làm gì và đi tới đâu, hạ hồi phân giải.
Lúc này quay về Đại Việt. Thật dân Việt có một câu thì thào. Thánh Vương chuyên nhắm vào dịp tết nhất để động binh, cứ để ý là thấy liền. Trận nào cũng xuyên tết thôi.
Thật phải .
Cối tháng 12 thì quân của Tích hơn bốn vạn mới tập trung đầy đủ ở Phú Lương ráp giới Lâm Tây( Lào Cai)., đây là nơi có sông Hồng chảy qua rồi vào Phú Lương.
Cả Ký và Tích đều có mục tiêu lấy bằng được nơi này và đặt một cách chắc chắn triều đình quản lý chế độ tại đây.
Tại sao ư?
Vì Ký thèm muốn quặng Apatit dọc hai bên bờ sông Hồng ở đoạn này. Có được nó sẽ có phân Lân, đó là một loại phân quan trọng trong nông nghiệp, mà phương pháp nung cũng không quá phức tạp. Quan trọng là phân lân có thể khử chua, rất thích hợp cho những nơi bị xâm lấn ngập mặn dọc khắp Đại Việt.
Còn Tich phải lấy bằng được nơi này. Vì đây là con đường cho lão Hiến từ Đại Lý về Đại Việt. Cũng là con đường sau này hấn tiến vào Đại Lý dựng nghiệp riêng.
Cả công hay tư đêu phải đánh.
Nhưng vì là vừa phải đánh đau vừa phải đặt ách thống trị cho nên không thể vội vã tiến quân tàn sát, thường là đi mỗi bước sẽ phải tiến hành đàm phán phân hoá các Kê Trại thủ lĩnh nơi này. Không thể đàm phán mới đánh mới giết.
“ Khởi bẩm Thống Chế , lại dừng nghỉ ngơi bắc cầu sao?”
Ngô Cẩn chán nản chạy tới bên Ngô Khảo Ký mà hỏi.
Đoạn đường này hành quân đến chậm, đến cẩn thận, và hết sức nhàm chán.
“ Đắp cầu, đắp tốt nhất cầu.. Nói cho mấy kỹ sư mộc tộc đốc thúc cùng kiểm tra công tượng không được sai sót”
Thực vẫn phong cách của Tích, từ từ, chậm rãi chắc chắc chắn.
Những nơi đường khó đi phải sửa. Có sông nhỏ ngang qua hoà lưu Sông Hồng phải bắc qua ngay. Có đường nhỏ thì khơi đường to hơn.
Đây giống như đi mở đường chứ nào giống đánh trận.
Thật ra lúc đầu Ngô Khảo Ký cũng tính sẽ khai thác apatit ở Lâm Tây. Nhưng vấn đề là trong mấy mẫu khoáng thạch của bọn Daksamavamca và Chiên Bàn Phú Thái đều có mấy mẫu có dấu vết của Phosphor, tại sao lại vậy?
Vì đặc tính tuyển khoáng quặng của Bố Chính hay Thăng Long loan là tìm những thứ cháy được.
Diêm tiêu thạch? Nghiền ra châm lửa xèo.
Lưu hoàng… dĩ nhiên cái bột này có cháy mùi khó chịu.
Thật ra hai thằng đệ có biết hai thứ này dùng chế thuốc nổ nhưng chúng mò mẫm pha trộn mãi không nổ được, chán quá bán quặng mua thuốc nổ cho lành tính.
Dầu thô? Cháy chứ.
Đá phiến? Cũng cháy.
Cho nên bọn này tổng hợp khoáng thạch thật, và sưu tầm trong dân xem nơi nào có đá cháy được sẽ đến nơi tìm kiếm khai thác.
Dĩ nhiên là ông apatit có thể cháy rồi, lửa lại màu xanh nhìn rất quái.
Cho nên trong mấy chuc mẫu lung ta lung tung mà Ký nhận không ra này của hai thằng có đếm 4 mẫu cháy được lửa màu xanh kiểu Phosphor.
Xong rồi vậy là có đến 4 cái mỏ. Một cái ở Lavo, ba cái ở Medang, thật không biết nói gì cả về Medang.
Phải đem xẻng xúc cả nhà nó lên mới được.
Thật ra tổ chức Khai thác Apatit chưa chắc nhanh bằng bọn đàn em khai thác.
Lúc này Lâm Tây còn chưa kiểm soát được, cho dù đặt đô hộ phủ, đưa quân lên đó cũng cần thời gian mới khai thác được.
Nhưng Ký tin chắc bọn đàn em sẽ làm tốt vì bọn này là dân chuyên khai thác đào mỏ kiếm ăn.
Lần này cuối cùng Chiên Bàn Phú Thái cũng cười một cái, dường như cái mỏ này rất dễ khai thác hay sao đấy ( Sông Chao Paya).
Ký cũng không quan tâm, vì sau khi nung ra lân , lại có thêm KNO3 từ Kottabu ở Khmer thì đã đủ điều kiện ba thành phần chính cho phân nông nghiệp rồi.
Vấn đề Nông Nghiệp chỉ còn lại là thuỷ lợi, cần tiền để xây dựng. Ánh mắt của Ký rời đi Phương Bắc, mong Đại Tống mau mở ngân hàng cùng đúc tiền đồng mệnh giá cao.
Vạn sự đã đủ chì chờ gió đông.
Khảo Ký bỗng cảm thấy nhàm chán, Đại Việt đã bước đi trên con đường ổn định. Địch nhân không còn, thế gia vô lực hồi thiên.
Lúc này mới là lúc bung ra công nghệ nhưng hắn lại không dám làm điều đó.
Đúng lúc này một Cấm Vệ quân canh gác đi vào vội thưa.
“ Khởi Bẩm Thánh Vương, Mộc Tư Hàn Đốc Xưởng số ba nói là có việc quan trọng xin cầu kiến ạ”
Hôm nay là ngày thường không có nghị triều cho nên Ngô Khảo Ký làm việc ở khu phía Tây tức là khu tụ tập tất cả các quan viên hành chính quân chính của Thăng Long cùng làn việc.
Ngô Khảo Ký là ở Thiên Thị Điện Tầng hai làm việc, phía dưới có Tam Tỉnh đã gọt một còn nhị Tỉnh làm việc.
Ngô Khảo Ký chợt nhớ lại cuối năm ngoái cũng là mấy ngày gần nghỉ này Mộc Tư Hàn hớt hải đến mang theo kinh hỉ cho hắn máy in tiền
Không biết năm nay lão già kia lại mang gì đến cho Ký đây.
Ngô Khảo Ký sững sờ nhìn bản vẽ trong tay.
Rồi lại nhìn Mộc Tư Hàn.
“ Khởi bẩm thánh Vương, bề tôi tìm thấy bản vẽ này trong mây tập hồ sơ của Xưởng thiết kế. Cảm thấy nó thật hữu dụng và muốn phát triển nhưng kinh phí cần lớn cho nên muốn tỉnh cầu vượt cấp đến thánh Vương”
Ngô Khảo Ký không dám trả lời nhiều.
Chỉ gật đầu đồng ý mà không nói một câu nào.