Ngô Khảo Ký vào lúc Mỹ Hạnh ra đi thời khắc ấy đã không hề do dự bộc lộ tình cảm của mình đối với nàng. Dù là muộn màng đầy tiếc nuối.
Khi ấy giữa Ngô Khảo Ký và Lý Từ Huy tình cảm chưa đến độ có thể bên nhau ngàn năm yêu nhau vạn thế. Chuyện hắn dám bộc lộ tình cảm với Mỹ Hạnh thì Huy hay Ảnh đều không có quyền làm gì.
Bởi lẽ sợi dây gắn kết giữa Ngô Khảo Ký và Lý Từ Huy lúc này chỉ là cùng chung cảnh ngộ xuyên không, và có thêm là tình thương của Ký dành cho hoàn cảnh éo le của Huy, đó chưa phải là tình yêu truyền kỳ , gắn bó hai linh hồn ngàn năm không dứt.
Nhưng chính tình yêu quá lớn này khiến cho trong giấc mộng ngàn năm kia , Ngô Huy Tuấn hoá thân của Ngô Khảo Ký lãng mạn lại không dám thừa nhận tình cảm với người con gái đáng thương Lý Mỹ Hạnh.
Sự bất công này Mỹ Hạnh không đáng nhận, Ký từ từ cúi người, nhặt lên cây bút những gì cần viết lại, nên viết, Ký tin tưởng Lý Từ Huy sẽ hiểu, nàng là một người đủ rộng lượng, đủ hiểu biết để mở lòng tha thứ cho khối tình cảm này của Ký.
“ …. Mỹ Hạnh vẫn sẽ ở bên ta, ít nhất là trong tiểu thuyết… hãy cho nàng một danh phận…. Hạnh Phi”
Từng dòng tâm tình lãng mạn cứ thế đường vẽ lên, một Hạnh Phi hạnh phúc viên mãn cứ thế được tô vẽ… nhưng tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết, không thể dối lòng.
Từng dòng viên mãn của Hạnh Phi lại lả một mảng bóng tối xâm lấm bao trùm.
Ngày hôm đó , người thanh niên trẻ với bộ quần áp đen đứng lặng thinh bên mộ đá thật lâu…
Ái thê Lý Mỹ Hạnh Chi Mộ . Nhược Phu Huy Tuấn Chi Bút.
Cái ngôi mộ này, cái bia đá này không chỉ chôn vùi một số phận bi thảm của người một người con gái. Nàng tài sắc toàn vẹn nhưng chỉ vì xuất thân hèn mon trong cái xã hội phong kiến gò bó này mà không có quyền mưu cầu hạnh phúc.
Ngôi mộ này còn chôn vùi luôn cả Ngô Huy Tuấn. Hay nói đúng hơn là từ từ chôn vùi ảo tưởng của Ngô Huy Tuấn về việc cải tạo Lý triều trở nên văn minh, công bằng.
Đả kích này mới là mầm mống nguyên nhân dẫn đến giấc mộng đế vương sau này. Cho dù ngay lúc đứng bên ngôi mộ của Ái thê, Ngô Khảo Ký chưa nhận ra điều đó. Nhưng sau gần 80 năm tồn tại ở thế giới ấy với biết bao nhiêu thăng trầm thì Ngô Khảo Ký xác định chắc chắn rằng. Chính giây phút này, chính thời điểm đứng trươc ngôi mộ lẻ loi cô đơn trên đỉnh núi nhỏ, mộng Đế Vương của Ngô Khảo Ký đã nẩy mầm sinh sôi.
Hắn muốn tay nắm đại quyền để có thể thay đổi thế giới này, để cho những số phận như Mỹ Hạnh sẽ không còn tái diễn.
Tiếp tục lật từng trang sách như xem lại cuộc đời của bản thân theo một lăng kính khác. Ngô Khảo Ký chăm chú đọc từng mẩu nhỏ, từng chi tiết … hắn đang chiêm nghiệm một chút ánh sáng le lói trong tâm hồn, một chút đó còn níu chân Ký ở lại bên bở vực thẳm.
Một bên là nhân đạo tiến bộ, một bên là tàm khốc lãnh đạm vô tình….
Lông mày Ngô Khảo Ký chợt giãn ra, khoé miệng chợt cười…. không ngờ câu chuyện về “ Để anh chăm sóc cả hai em” lại mùi mẫn đến vậy, nhưng cũng phải thôi.
Đây là ngòi bút đã chất chứa mọi tình cảm cho Ảnh và Lý Từ Huy mà kể lại dĩ nhiên phải mùi mẫn , tình cảm.
Thực tế đó là sau chuyện Mỹ Hạnh hạ dược Ngô Khảo Ký thì cả Chính Hoà bị phong toả. Sau đó cái chết của Mỹ Hạnh càng làm cho Ngô Khảo Ký điên cuồng. Hắn không những phong toả Chính Hoà mà đã cho quân tiến vào bên trong thành, giải giáp quân đội của Lý Từ Huy.
Từng người tưngg người bị lôi ra thẩm vấn bằng thuốc phiện cùng tra tấn.
Tiếp theo đó chính là một khoản thời gian dài quan hệ của Ngô Khảo Ký cùng Lý Từ Huy cực kỳ căng thẳng cùng xa cách.
Lúc bấy giờ Ngô Khảo Ký đổ lỗi toàn bộ cái chết của Mỹ Hạnh lên thân của Lý Từ Huy lúc này là khoảng thời gian Ký thực sự cảm thấy “căm ghét” con người của Huy đến cực độ.
Lúc bấy giờ Lý Từ Huy coi như đã bị giam lỏng trong khu nhà vải lụa đỏ của nàng. Tất cả người hầu, tỉ muội của Huy đều bị bắt bớ lôi đi tra khảo. Một tháng trời Lý Từ Huy bị nhốt ở nơi đây. Cho đến khi Ngô Khảo Ký tiến vào gặp mặt.
Dùng thuốc phiện cưỡng ép hỏi cung, Ngô Khảo Ký thật ra từ đầu đã ước đoán về tình trạng của Huy , hai tính cách quá khác biệt, những tỉ muội bên cạnh Huy tất nhiên nhận ra, nhưng họ chỉ coi đó là sự thất thường của chủ nhân.
Nhưng Ngô Khảo Ký là bác sĩ hiện đại, hắn mường tượng nghi ngờ về sự đa nhân cách của Huy trước khi bước vào căn phòng này.
Nếu không có nghi ngờ về tính “ đa nhân cách” thì Ký sẽ mãi không thèm gặp Huy.
Ký đã đúng , ngay tại căn phòng giải lụa đỏ hắn đã nhìn thấy hai nhân cách của Lý Từ Huy dằng co, và Ký cũng bị đâm, bị thương rất nặng….
Những gì nói trong truyện tiểu thuyết chỉ là hư cấu lãng mạn, giáp lưới phòng đâm rất kém nhất là những mũi nhọn thuôn với lực đâm dí.
Ký gần như bị đâm xuyên thành bụng, hắn phải rất chật vật mới thoát khỏi căn phòng đó.
Tiếp theo là một chuỗi ngày dài Ngô Khảo Ký dùng thư từ qua lại với hai người trong Huy, cố gắn trấn tĩnh lại Ảnh.
Mọi chuyện đâu có đơn giản và xúc động như trong tiểu thuyết.
Cuối cùng sau mọi nỗ lực thì Ký cũng thuyết phục được Ảnh và xin Ảnh cho hắn cơ hội thể hiện cùng chăm sóc cả hai người.
Nhưng Ngô Khảo Ký thích tình tiết trong tiểu thuyết hơn. Lãng mạn cần thiết để khiến ánh sáng quay lại căn phòng này…. Bóng tối dần dần thối lui.
Nhưng bóng tối mới rút đi được phân nửa thì chợt như sóng thần, như thuỷ chiều, như ác thú mở miệng cắn nuốt lấy bóng dáng đàn ngồi lặng yên bên cửa sổ kia.
Hắn ngồi bất động, hệ thống cảm ứng nghĩ rằng hắn ngủ gật cho nên ánh sáng đèn mờ đi rồi tắt hẳn. Bên ngoài bóng tối bao trùm, nội tâm bóng tối len lỏi từng ngóc ngách, một vài tia sáng lẻ loi , yếu ớt oằn mình chống đỡ, tuy nhỏ bé nhưng quật cường và không chịu lui bước. Đó là nhân đạo trong hắn… Nhân đạo của Ngô Khảo Ký.
Nhớ lại đôi chân ngọc miên man không tì vết của vợ…
Váy lụa nhỏ thắt nơ từng chút được giải khai. Đôi bàn tay tham lam vuốt ve nơi vùng kín… bãi cỏ xanh mướt chân trời… miên man chập chờn khe hẹp. Để rồi trong phút chốc nhìn thấy cảnh tượng nơi đó thì mây đen bao trùm thiên địa, bão tố ùa về che lấp thái dương, để rồi sự từc giận sự căm hờn của Ký như núi lửa muốn thiêu đốt thiên không , muốn nhấn chìm đại địa.
Từ giây phút đó hắn đã thề sẽ giết sạch đuổi tuyệt những kể đốn mạt dùng sức mạnh cường cưỡng phái yếu.
Hắn càng hận hơn sự nhơ nhớp chính trị, sự hủ bại nơi cung cấm.
Cho nên có những thế gia dù chống đối Ngô Khảo Ký trong quá trình hắn cải cách Đại Việt, chống đối hết lần này đến lần khác. Nhưng hắn hết lần này đến lần khác tha thứ, vẫn kiên trì cho họ một con đường để tiến gần hơn về phía tiến bộ.
Nhưng có những thế gia bị hắn tắm trong bể máu, cho dù bọn họ ý tưởng thuần phục Ngô Khảo Ký rất nhanh đi chăng nữa. Vì bọn họ dính lứu đến việc biến việc kia. Việc dùng Lý Từ Huy để kích thích Lý Nhật Trung , muốn cho Lý triều bất ổn để đầu cơ trục lợi.
Dĩ nhiên trong tiểu thuyết thì lãng mạn hơn, nào là gán tội đám này gây gổ đám kia âm mưu sau đó phải triệt phiên Tây Bắc.
Sự thật nào có như vậy. Sự bao dung cua Ngô Khảo Ký đủ chứa Lê – Dương hai họ, đủ chứa Đỗ gia Đỗ Thần… thì cớ gì không đủ chứa những thế gia kia?
Tất cả chỉ là gán tội trong tiểu thuyết để có cơ hợp lý tắm máu bọn khốn nạn này mà thôi… hiện thực khác xa lắm lắm.
Ngô Khảo Ký đọc đến trận chiến Ung Châu thì cả căn phòng đã tràn ngập bóng tối, những ánh sáng leo lét chỉ còn từ rất xa được nhìn qua khung cửa sổ. Nội tâm Ký cũng chằng khác là bao, những tia sáng quật cường trong tâm hồn hắn cũng nằm rạp mà nhấp nháy như muốn tắt lịm....
Ung Châu chỉ đơn giản như mô tả hay sao?
Ngô Khảo Ký đã thề rằng sẽ không tha cho bất kể ai kẻ đốn mạt nào cường cưỡng phái yếu, hắn sẽ làm gì khi chứng kiến càng ngàn phụ nữ cùng trẻ em gái bị cưỡng hiếp tập thể ở Ung Châu?
Từng tên cầm thú vẫn mặc trên mình nguyên những bộ quần áo chiến giáp còn thẫm máu chồng, cha con của những phụ nữ kia. Nhưng nhúng lại tụt quần cởi khố để bộ phận sinh dục lõng thõng lắc lư, sau đó chính là diên cuồng nhấp nhả trước những phụ nữ đã ngât lịm, có khí đã tắt hơi thở nhưng thân thể vẫn còn hơi ấm, vẫn đủ để lũ chó này thỏa nãm thú tính.
Những bé gái tuổi còn chưa đủ 9-10, bộ phận sinh dục còn chưa đủ phát triển, còn nhỏ như vậy lại hoảng sợ kinh hoàng làm sao có thể giãn nở làm sao có thể đủ chất nhờn, nhưng những bé gái như vậy chỉ tổ làm lũ cầm thú thêm hưng phấn, chúng thay nhau hãm hiếp cho đến khi bộ phận sinh dục rách nát, chỉ còn máu me bầy nhầy… từng ánh mắt vô hồn kinh hãi đến mức muốn chết đi…
Ngô Khảo Ký làm gì?
Lúc này trong đầu hắn chính là một cô bé 7 tuổi trong cung cấm , một ngày kia trong lúc bất cẩn bị mấy con tì nữ mất hết nhân tính dùng long giác gỗ hành hạ, máu tươi thẫm đầy hai bẹn thon nhỏ bé….
Lúc này còn quan tâm gì đến việc Bắc Tiến ra sao…..
GIẾT…..
Ngô Khảo Ký bất chợt đứng dậy chỉ về xa xa ánh đèn leo lét bên vườn cây bệnh viện mà hét lớn…
Hành động của hắn khiến toàn căn phòng ánh đèn bật sáng, nhưng trong mắt hắn chỉ còn toàn là bóng tối sâu thẳm.
Châu Âu Binh ùa lên, chiến giáp La Mã , rìu thép Vikings. Ngô gia quân dạ vang mà tiến, gươm Gladius, mũi giáo Demi-Lance.
Họ lao vào đám quân Mán của Lưu Kỷ mà đồ sát. Nội chiến bùng nổ bất ngờ. Ngô gia quân, Bố Chính quân như mảnh hổ xuống núi. Họ đã chướng mắt đám khốn nạn này từ lâu, bọn họ chỉ chờ đợi mệnh lệnh này thôi.
Ngô gia quân có chất lượng, có sức mạnh, có trang bị. Lưu Kỷ quân có số lượng có hung hăng không sợ chết. Những con chó mất hết tính người kia nghĩ rằng quân Ngô gia muốn tranh chiến lợi phẩm, bọn chúng thú tính đang lên, chơi chưa đã, cho nên không chấp nhận mất “đồ chơi “.
Hai bên xông vào thảm liệt chém giết bất phân thắng bại.
Cho dù chết chủ yếu là quân Lưu Kỷ , Hoàng Kim Mãn, nhưng chúng quá đông quá hung hãn, hết lớp này đến lớp khác xông lên.
Nhưng bản lĩnh vãn là bản lĩnh.
Ngô Khảo Ký trọng giáp đã thấm đẫm máu tươi, hắn trên tay Chiến Phủ Viking đã sứt mẻ không còn hình. Lúc này chiến đấu là dựa vào sức nặng của lưỡi búa mà đập vỡ toác đầu những kẻ nào muốn xông lại.
Khảo Ký như một con mãnh hổ tung hoành nơi này. Hắn trong cơn điên cuồng chọc thẳng về phía cuối con đường nơi Lưu Kỷ đang bối rối sợ hãi.
Châu Âu Binh 2000 như hai ngàn con trâu mộng rẽ “bọt” nước bám theo đại mãnh Hổ mà đẩy lên.
Đông thì đã sao?
Đông đã như thế nào?
Lưu Kỷ rút lui, hắn buộc phải rút lui nếu không sẽ chết nơi này.
Nhưng quân Lưu Kỷ quá đông. Hắn bao vây lấy Ngô gia quân. Hai bên rơi vào dằng co cho đến khi Thái Uý Lý Thường Kiệt đến.
Vì đại cục, vì các bên chèn ép, vì mục tiêu chung Lý Thái Uý quyết định phân chia “ chiến lợi phẩm”.
Vì tất cả mọi người nơi này , ngay cả Lý Thường Kiệt đều nghĩ rằng Ngô Khảo Ký đang bị vây trong kia rõ ràng là vì cướp tù binh mà ra tay. Cho nên cách giải quyết đơn giản nhất đó chính là phân chia. Sau đó yêu cầu Ngô Khảo Ký xin lỗi Lưu Kỷ vì hành động “ trẻ người non dạ”.
“ Tắt đèn”
Giọng nói khàn khàn vang lên…
Cả căn phòng theo lệnh mà ánh đèn vụt tắt… bóng tối lại ngự trị nơi đây.
Trong bóng tối đó, một người thanh niên ngồi trong đám gạch đá đổ nát… toàn thân hắn là máu, hắn thở hắt một hơi… run rẩy cầm lá thư từ Thái Uý…. “ … chia đôi tù binh”
“ Ha ha ha ha ha….. Ngô Khảo Ký ta tranh tù binh… tranh tù binh để hãm hiếp , để cưỡng bức hay sao…. Ha ha ha ha…. Hu hu”
Chúng binh sĩ nhìn chiến tướng thống lĩnh… như hổ như sói xông vào giữa quân địch… trên người chí ít chục vết thương nhỏ máu… khôi mão bị đánh bật … lúc này tàn tạ đứng trên đống gạch đổ. Hai hàng nước mắt tràn ra.. chảy trôi huyết hồng trên gương mặt….
Uất ức…. bật lực … khổ sở….
“ Ta Ngô Khảo Ký xịn lỗi các ngươi… ta không có khả năng bảo vệ các ngươi rồi…. quyền lực của ta chỉ có thể làm tới đây thôi….”
Trong căn phòng tối một bóng người co ro trong góc hắn ôm lấy trán mà gục đầu thì thầm…
“ Ta xin lỗi… ta không đủ quyền lực”
Ánh sáng nội tâm lại có chút leo lét vươn mình....
Một bóng dáng nhỏ nhắn tóc tai rũ rượi… quần áo rách nát.
Một cô gái người Hán…
Xinh đẹp… nhưng vì đẹp cho nên cô là là món đồ chơi được tranh dành nhiều nhất…
Chiếc váy đã không còn hình dạng…không thể che đi cặp đùi trắng đầy vết móng tay cào… không thể che đi hàng máu tươi nơi bẹn… cơ thể cô ta còn ướm mùi tinh trùng ngái ngái. Không biết đã bao nhiêu cầm thú đã vung vẩy thứ khốn kiếp đó lên người ô gái này…
“ Tướng quân… tướng quân…”
Người thanh niên tóc tai bù xù ngước lên….
“ Ta là tướng quân nỗi gì… ta chỉ là một tên bất lực… một kẻ nhược phu….”
“ Không .. ngài là đại trượng phu… cho dù ngài là kẻ thù của chúng tôi... đốt phá gia viên của chúng tôi… nhưng trong lòng Tô Thuý Liên ngài là đại trượng phu….”
“ Thuý Liên thân thể nhơ nhớp này có thể chạm tướng quân không…”
“ Ta thân thể mới là không sạc sẽ…”
Vị tướng quân trẻ tuổi ngước lên đôi mắt đầy mệt mỏi cùng bất lực mà nhìn cô gái….
“ Chiếc khăn này hãy còn sạch… để Liên Nhi giúp tướng quân….”
Tròn bóng tối… một cô gái là con gái tướng quân đã chết khi thủ thành , lại vuốt ve lau chùi gương mặt bẩn thỉu máu me của kẻ tướng lãnh công chiếm thành trì…
“ Tướng quân thật dễ nhìn… nếu không có chiến tranh… nếu hai ta gặp nhau ở một hoàn cảnh khác, có lẽ Liên nhi sẽ mê đắm tướng quân mất thôi…” Người con gái khẽ đùa cợt…
“ Nếu ta có đủ quyền lực… thế giới này sẽ không có chiến tranh….”
“ Cho Liên Nhi và những người phụ nữ nơi này một cái kết được không?”
“ Sao phải khổ như vậy … còn sống là còn hi vọng…”
Liên nhi lắc đầu….
Thật là còn sống còn hi vọng ở cái xã hội coi trinh tiết như mạng sống này ư? Những người này còn sống nổi ư….
“ Cầu xin tướng quân….”
Người con gái dập đầu….
Vị tướng quân trẻ tuổi hai hàng lệ tuôn rơi…. Hắn…. cô đơn… hắn cô đơn giữa thế giới này….
“ Ngoan… đừng khóc… đai trượng phu không nên khóc như vậy…. hãy là người quyền lực để khiến chiến tranh nơi này không còn nữa…thiếp tin… Ký Lang làm được…”
Trong bóng tối, vị chiến tướng nào đó hai hàng nước mắt run rẩy rơi. Người con gái của kẻ thù ôm lấy hắn vào lòng an ủi….
Phập….
Nàng tự tay kết liễu chính mình…Ký ngước mắt lên đã muộn màng…
Trong lúc hắn thất thần thì cô gái đã nhặt được một thanh đao gãy mà cứa cổ…. khốn nạn… vì sao nàng có thể cắt chuẩn động mạch…
Vị tướng quân trẻ tuổi nọ cuống cuồng đè vào mạch máu nhưng vô dụng…
“ Ký… Lang… kiếp sau… Liên nhi sẽ dùng tấm thân trinh trắng báo đáp ngày … hôm…………”
“ Không… kiếp này nàng có thể…..”
- Sơ thê chi mộ: Tô Thuý Liên. Nhược phu chi bút. Xấu hổ không dám đề tên cạnh nàng.