Bố Chính Châu, Chính Hòa Huyện, hôm nay đã tràn ngập binh lính. Một thù thành trì chỉ có 35 hecta này tràn ngập 2 ngàn binh sĩ giáo mác gươm đao đằng đằng sát khí. Dân chúng đóng cửa không dám ra khỏi nhà. Quan viên Chính Hòa dù biết chẳng liên quan gì mình nhưng cũng trốn tiệt nha môn mà không lò đầu ra.
Ngô Khảo Ký phăng phăng bước đến mật phòng của Lý Từ Huy , cận vệ của hắn bao vây nơi này và đã thành tảo sạch sẽ người.
“ Các người lui ra 20 bộ, không cho bất kỳ ai tiếp cận…” Ngô Khảo Ký gầm gừ ra lệnh cho binh sĩ rồi bước tới đạp mạnh vào cánh cửa nơi mật phòng mà Lý Từ Huy đang ẩn trốn.
Cánh cửa bật tung như không có cài. Ngô Khảo Ký từ từ bước vào nơi này. Không khí thật quái đản âm u, những ngọn nến xung quanh như chẳng có vẻ gì lãng mạn mà chỉ có hai từ miêu tả đó chính là yêu dị.
Nơi này cửa sổ bịt kín cả rồi, không có nhiều ánh sáng, những ngọn nến chỉ làm nơi này thêm vẻ quái đản mà thôi.
Ngô Khảo Ký có hơi tỉnh táo đôi chút, dược lực bắt đầu có dấu hiệu dần hạ đi. Đầu óc hắn bắt đầu có thể tinh tường mà suy nghĩ mọi chuyện.
Bức thư của Lý Thương Kiệt Lý Thái Úy, hắn quên mất nó trong lúc ý trí bị lu mờ.
Ngô Khảo Ký cảm thấy có điều không ổn, nhưng hắn cần là rõ một số việc trước khi đưa đến kết luận cuối cùng.
Hít một hơi sâu, lấy lại một chút tỉnh táo, Ngô Khảo Ký từ từ kép lại cánh cửa đã bị đạp bay lúc trước.
Hắn quan sát kỹ hơn căn phòng này. Những dải lụa đỏ buôn từ trần nhà hơi khẽ lung lay, nơi này bế tắc nhưng chỉ cần một chút động đậy cũng khiến những dải lụa kia như rung rinh.
Ánh nến mập mờ cùng dải lụa thiết kế khiến sựu ma quái nơi này tăng têm bội phần. Ngô Khảo Ký không thể hiểu hổi một Lý Từ Huy lung linh nhí nhảnh mà hắn biết lại có thể thường xuyên ở một nơi như vậy.
Phía trên bục cao ba bậc thang là một cái bàn dài thấp, kiểu bàn dành cho người ngồi trên đệm làm việc mà không thiết kế cho ghế ngồi….
Từ bậc tam cấp đổ xuống là trải thảm đỏ, hai bên trống trải có hai dãy đệm ngồi. Có lẽ nơi này dành cho hội họp. Nhưng cái khung cảnh này nhìn sao cũng giống như triều hội thời cổ thu nhỏ lại.
Lý Từ Huy ngồi đó nơi bàn dài, tóc buôn xõa hai vai, ánh nến mập mờ khôn lộ rõ khuôn mặt nàng nhưng Ngô Khảo Ký biết đây là Lý Từ Huy không thể nhầm lẫn được.
“ Từ Huy cô làm cái quái quỷ gì. Tôi đã nói với cô bao lần, không được dùng cách đó để thử tôi… Lần này cô còn quá đáng dùng thuốc lên cơ thể của tôi…. Cô muốn làm gì?” Ngô Khảo Ký hét lên giận dữ, hắn quả thật không thể chụy đựng nổi người con gái này năm lần bảy lượt gây chuyện rồi.
Lần này việc bỏ thuốc vào đồ ăn đã đi quá xa quá xa giới hạn. Hắn ưa thích thật sự Lý Từ Huy nhưng hắn không thể đồng ý những trò quái đản này của nàng. Ngô Khảo Ký quyết định phải làm rõ ràng, nếu không thì chấm dứt đi cho cả hai bớt mệt mỏi….
“ Dùng thuốc… em không có” Lý Từ Huy hơi giật mình.
Ngô Khảo Ký tức giận săm xăm bước tới túm lấy vai của Lý Từ Huy mà kéo mạnh..
“ Đây là cái gì… cô nhìn đi… thuốc này là cô sai Mỹ Hạnh trút cho tôi uống?”
Ngô Khảo Ký nhìn chằm chằm vào nàng cùng lúc móc ra một lọ thuốc nơi ngực áo mà vứt xuống mặt bàn.
Lý Từ Huy sững sờ nhìn lọ thuốc kia. Nàng không có làm điều đó a.
“ Em không có.. em không có… em không sai kiến ả làm như vậy…” Lý Từ Huy ôm lấy chân của Ngô Khảo Ký mà rối rít nói.
Đầu của nàng cọ nhẹ vào khe đùi hắn, từ nơi này nàng vẫn ngửi được mùi ngai ngái kì lạ của dịch tinh đặc chưng. Thứ này nàng đã thử qua, kí ức 6 năm về trước, kí ức thời điểm trước khi xuyên qua, nàng không lạ gì…
“ Anh… anh đã quan hệ với ả? …” Lý Từ Huy lắp bắp đau khổ.
“….” Ngô Khảo Ký không biết phải trả lời làm sao, hắn có thể trả lời đó là quan hệ tình dục hay chưa phải quan hệ tình dục. Định nghĩa quan hệ tình dục trong hoàn cảnh đó rất là phức tạp, nói không thì không đúng, nói có thì cũng chưa đến tầm cuối cùng.
Đúng lúc Ngô Khảo Ký thất thần suy tư về câu trả lời thì dị biến nổi lên.
“ Vậy thì người đi chết đi”
Người đang quỳ dưới chân nhíu mũi ngửi ngửi nơi hạ bộ này của hắn bỗng nhiên bạo phát. Một ánh chớp lóe lên trong căn phòng mập mờ ma quái.
“ Hự..”
Ngô Khảo Ký đau đớn theo bẳn năng cản trở nơi bụng của mình. Một thanh trùy thủ sáng loáng đâm thẳng vào bụng hắn, đã không thể cản. Tốc độ quá nhanh..
Ngô Khảo Ký đã chậm, trùy thủ đã chui vào thân thể hắn, tốc độ luôn không phải điểm mạnh của người này.
Hắn chỉ biến dùng tay không nắm lấy phần còn lại của lưỡi đoản kiếm, không để nó tiếp tục xuyên quá xâu vào cơ thể.
Ngô Khảo Ký lui lại, lui lại… hắn ngỡ ngàng nhìn về phía trước, mọi thứ dần dần mờ đi…
…………………………………………
Điện Thiên Khánh, Thăng Long Thành.
“ Những thương nhân kia?” Lý Kế Nguyên hơi kinh ngạc, hắn không hiểu chuyện này thì liên quan gì đến thương nhân Tống quốc.
“ Là Nguyên Vương không biết đó thôi. Một năm nay có đúng là Tống đã cấm biên đơn phương với Đại Việt chúng ta. Thương nhân Tống vẫn có thể qua Vân Đồn trao đổi buôn bán nhưng họ hạn chế thương nhân Viện quá Khâm Liêm hai châu để trao đổi…”
“ Mục đích của chuyện này cũng là tránh cho chúng ta tìm cách dò la tin tức của bọn họ…. nhưng tên Thẩm Khởi kia quá rêu rao mộ tân binh, lại còn cho xây dựng phòng tuyến dọc biên giới. Trong khi đó Xu Mật Viện từ lâu đã cài cắm quá nhiều thám tử nơi Quảng Nam Tây và Quảng Nam Đông của bọn chúng… cho nên kế hoạch của bọn chúng ta rõ như lòng bàn tay…”
Lý Hoàng Chiêu Binh Bộ Thượng thư cũng là nhân vật số hai trong Xu Mật Viện nên ông ta hiểu rõ thứ này, Lý Hoàng Chiêu đang giải thích cùng Lý Kế Nguyên.
“ Ta hiểu thứ này, nhưng đâu phải lần một lần hai người Tống làm vậy, thường là gió to mưa nhỏ không lật lên được bọt nước gì..” Lý Kế Nguyên vẫn suy nghĩ, chuyện động binh không phải đùa. Động binh tương đương tiêu tốn quốc lực, nếu chủ động tấn công thì nhân lực vật lực quá nhiều, quan trọng là nếu như nhận định sai lầm tấn công Tống triều thì đó là hạ hạ sách.
Vẫn biết nhà Tống sau thời hoàng đế khai quốc Triệu Khuông Dận thì tiếp theo đó chưa có một trận chiến nào đối ngoại dành chiến thắng cả, có thể nói là một quốc gia “thường thua” mệnh danh. Họ đánh thua nhiều đến nỗi chẳng còn nhớ được bản thân thua bao nhiêu trận. Nhưng quốc gia này lại là một nghịch lý nhất trong lịch sử của người Hoa. Quân đội tào lao, chiến trận vớ vẩn nhưng lại là quốc gia có nền kinh tế phát triển không hợp lẽ thường.
Cho nên một nước bé như Đại Việt với quốc khố nghèo nàn, vì phán đoán sai lầm mà nhảy vào một cuộc chiến tranh tổng lực với môt quốc gia có dân số nhiều hơn 20 lần kinh tế giàu hơn tầm 60 lần thì đó là siêu thảm họa.
Vẫn biết vua tôi nhà Tống bạc nhược, nhưng dân tộc nào cũng có anh hùng nhiệt huyết. 80 triệu người chỉ cần 1/10 trong đó nổi lên nhiệt huyết thì Đại Việt cũng gặp nguy hiểm vô cùng.
Về lý tính Lý Kế Nguyên phản đối gây chiến với Tống.
“ Bẩm Thái Hậu. Thần xin nói thẳng, nếu Tống thực sự có ý định tấn công Đại Việt và chúng ta có bằng cớ rõ ràng thi mới nên chủ động can qua. Nhưng nếu đây chỉ là hoạt động tranh dành chính trị của các đảng phải trong triều Tống mà chúng ta Đại Việt chủ động đem quân đánh Tống là hạ hạ sách…”
“… Nếu Tống triều hành động khiêu khích ở biên giới như bao lần khác mà chúng ta lại đem quân đánh sâu vào nội địa của họ chính là vả mặt không thương tiếc người Tống. Cho dù vua tôi Tống quốc có bạc nhược họ cũng sẽ khuynh quốc lực mà trả thù.. Đến lúc đó Đại Việt tất nguy…” Lý Kế Nguyên tha thiết phân tích, hắn là một thân vương, nhưng cũng là Đại Đô Đốc nơi biên cảnh, hắn hiểu rõ chiến tranh với Tống sẽ là như thế nào. Là phải lấy 1 chọi 10, hoặc giả 1 chọi 20. Mà người Việt cũng là người trần mắt thịt đâu thể vô lý có sức mạnh như vậy. Bên cạnh đó, quốc lực Đại Việt có chịu nổi một cuộc vạn lý trường chinh sau đó lại là một cuộc phòng thủ chiến tại quê nhà?
“ Chuyện này xác thực đã điều tra quá nhiều lần. Người Tống lần này đúng là hạ quyến tâm xuôi Nam. Những Thương nhân kia đưa đến bằng chứng không thể giả được.” Ỷ Lan Thái Hậu quả quyết…
Lý Kế Nguyên rơi vào trầm tư, ông muốn gặp Lý Thường Kiệt để bàn bạc lại vấn đề này, ông thực sự thiếu thông tin quá nhiều. Theo nguồn tin của ông thì thực tế nước Tống còn lâu lắm mới có thể chuẩn bị đạt trình độ tiến đánh Đại Việt. Hay nói đúng hơn trong mắt ông những gì người Tống đang làm lúc này chỉ là làm màu mà thôi.
Lý Kế Nguyên cảm thấy có một khúc mắt, một điểm vô lý không nhỏ ở đây xét trên bình diện quân sự thì việc chủ động đánh Tống là không hợp lý một chút nào. Ông phải tìm hiểu ý kiến của Lý Thường Kiệt.
“ Thái Hậu có nghĩ đến việc chiến tranh sẽ dẫn đến tổn thất cho Tửu Xưởng Phường Hoàng gia?” Lý Kế Nguyên xoay chuyển ý mềm mỏng hơn một chút xem có thể thay đổi được lập trường của Ỷ Lan hay không…
“ Không có ảnh hưởng nhiều, thương nhân Tống cũng đã đánh hơi thấy gì đó, họ tự thành lập tân cảng ở Quỳnh Châu, bọn này vì lợi ích mờ mắt kể cả chiến tranh có xảy ra thì bọn hắn vẫn không gián đoạn buôn bán với tuyến hàng hải từ Quỳnh Châu tới Diễn Châu…” Ỷ Lan Thái Hậu cười cười.
Lý Kế Nguyên thật không thể tưởng tượng nổi thương nhân Tống có thể bất chấp đến vậy, họ còn lên cả kế hoạch tiếp tục buôn bán “lậu” nếu hai bên có giao tranh thực sự. Không thể hiểu nổi Ngọc Lộ Tửu đã mang đến bao nhiêu lợi nhuận mà khiến họ điên cuồng đến vậy.
Nhưng nếu thông tin tân cảng Quỳnh Châu là đúng thì việc Tống nghiêm túc trù bị chiến tranh là có thật.
…………………
Phủ Lý Thái Úy.
Mật gian thư phòng.
“ Đại ca, đây là cái gì kế hoạch, sao lại có cách bố trí binh lực như vây…” Ngô Thường Hiến thảng thốt nhìn vào bản kế hoạch dự kiến tác chiến của Lý Thương Kiệt đưa cho.
“…” Lý Thường Kiệt trầm ngâm ngồi đó mà không trả lời.
“ Ca, điều này quá vô lý. Theo như bản kế hoạch này, Tống quốc có ý định thực sự thôn tính Đại Việt hay không thì chúng ta cũng không thể điều quân như vậy. Vì dù họ có ý đồ thực sự hay chỉ là giả ý đồ thì sau cuộc tấn công này Tống sẽ dốc toàn lực tấn công Đại Việt… mà theo bản kế hoạch này…” Ngô Thường Hiến rất không đồng tình với ý đồ tác chiến trên.
“ Ngươi không đồng tình với việc Đại Việt quân trực tiếp đánh Khâm Liêm hai Châu?” Lý Thương Kiệt chăm chú nhìn người em trai chờ đợi kiến giải của hắn.
“ Đệ cho là không cần thiết, vì dù trận đánh này như thế nào sai đo chúng ta vẫn phải thu binh phòng thủ yếu điểm nơi Đại Việt, vì quân Tống chắc chắn dồn hết lực trả thù, đây không phải việc mấy trại be bé nơi biên giới va chạm đây chính là cướp đất chiếm thành cuộc chiến. Người Tống cũng có sĩ diện cho nên dù trước đó họ có hay không có ý định đánh Đại Việt thì cũng sẽ nghiêng quốc mà đánh. Đến lúc đó chiến trường chính sẽ là nơi này … nơi này…”
“ Vậy cớ sao chúng ta phải đem chủ lực đi viễn chinh cho hao tổn, nên nhớ lúc này Ung Khâm Liêm tam châu , kể cả Châu Bạch cũng chỉ là thổ binh, sương binh không tinh nhuệ. Tại sao chúng ta phải hi sinh lực lượng tinh nhuệ của chúng ta vào những nơi này? Sau đó nếu quân tinh nhuệ của người Tống lai phạm chúng ta lấy gì để cự lại?”
“ Ung Khâm Liêm tam châu chỉ cần dùng thổ binh là đủ, lấy thổ binh đối thổ binh, lấy tinh binh chờ tinh binh… còn kế hoạch dương tây kích đông thì có thể cấp thuyền cho Vi Thủ An, Thân Cảnh Phúc tiến đánh Khâm Liêm. Hoàng Kim Mãn , Nung Tông Đản, Lưu Kỷ có thể tiến đánh Ung Châu làm nghi binh. Sau đó ý nguyên kế hoạch tụ binh tại Ung châu mà đánh. Chúng ta có thể đẩy được một Nùng Chí Cao lần thứ nhất thì cũng có thể đẩy được một Nùng Chí Cao lần thứ hai…”
“ Hãy để cuộc chiến này là nội bộ người Man cuộc chiến, nếu sau này có biến cố thì trên mặt ngoại giao cũng không ai có thể bắt bẻ”
“ Thêm vào đó nếu để người Man đánh lên Quảng Nam Tây Lộ thì họ sẽ nhận được nhiều sự đồng tình của người Man ở đây, nếu quả thực chúng ta quân triều đình xuất hiện thì lại sẽ nhận lại trở lực và bật ngược”
“ Đại ca nên nhớ Nùng Chí cao khởi binh chỉ có 4 ngàn chỉ sau vài tháng đã lên con số 40 vạn, do đó 3 -4 vạn quân các Động man đánh qua cũng không ít người Man ở Quảng Nam Tây Lộ sẽ đi theo.. đó mới là lương sách”
“ Còn về phần chủ lực quân triều đình, chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức bảo toàn lực lượng chờ đợi thời cơ”
Ngô Thường Hiến nói ra cái nhìn của mình.
“ Khá tốt…nhưng ngươi còn nhìn thiếu một điểm. Nếu Đại quân triều đình tham chiến, chiến thuyền của chúng ta sẽ phải luôn tụ tập ở đây…. Tống quốc người biết cầm binh chỉ cần nhìn ra điểm này, bọn hắn chỉ cần cử thủy quân đưa lính đi qua vùng này của Quỳnh Châu… sau đó tập kích thẳng Thăng Long… Thủy quân của đại Tống tuy tệ hại, nhưng để tổ chức một nhánh tải binh lương vòng vào hậu phương trống rỗng của chúng ta thì quá dễ dàng…” Lý Thương Kiệt chỉ vào bản đồ mà giảng giải cho Ngô Thường Hiến hiểu.
Ngô Thường Hiến ý kiến không hề sai lầm, Đương thời, lãnh thổ và dân tộc không hề được phân định rạch ròi như thời hiện đại. Nước Tống ban đầu lập quốc thì lấy vùng châu thổ sông Hoàng Hà làm trung tâm, dân cư nơi đó được coi là những dân thân thuộc, là người “Hán” chính hiệu. Còn các dân phía nam sông Trường Giang vẫn chỉ là những dân “hạng hai”. Trong đó có những sắc dân Mân, Điền, Ngô … vẫn mang những hồi ức về những nhà nước độc lập xa xưa của họ, phần nào có xu hướng thoát khỏi sự cai trị của đế chế Tống để xây dựng lại nền độc lập. Đó là những cư dân vẫn đang trong quá trình đồng hóa với những người phương Bắc để tạo thành người “Hán”. Những dân này ở vùng ven biển phía đông nam nước Tống rất nhiều.
Cho nên nếu cùng là tộc của họ Mân, Điền, Ngô nhất là tộc Mân đứng lên kêu gọi chiến tranh thì ở vùng Lưỡng Quảng này sức hưởng ứng kinh người. Không cần quân triều đình Đại Việt đích thân viễn trinh, chỉ cần đứng sau hỗ trợ lương thực khí giới cũng đủ gây nên một sức ép kinh khủng về phía biên giới Tống quốc.
“Nhưng giờ đây đã có tin đồn giải khắp Lưỡng Quảng … Vua Lý vốn là người Mân nay muốn mở rộng lãnh thổ qua thu phục Lưỡng Quảng để người Mân Lưỡng Quảng có vua là người Mân.” Lý Thường Kiệt chát đắng mà nghĩ về người kia… thực sự đáng sợ vô cùng quyền mưu người.
Ngô Thường Hiến biến sắc….” Đại ca, ngươi không phải là người phải đứng ra dẫn đầu kế sách lấy tinh binh tấn công Ung Châu chứ?”
“ Ta còn có lựa chọn sao?” Lý Thường Kiệt thâm trầm “ Bọn hắn đã lấy binh sĩ tính mệnh để làm chính trị thì ta đây cũng có thể cho bọn họ thấy. Lý Thường Kiệt ta có thể làm được gì.”