Ngô Khảo Ký từ từ mở mắt ra.
Mội khung cảnh hết sức xa lạ hiện hữu…
“ Đây là nơi nào, Trẫm không phải đang ở Hoàng Thành Thăng Long sao?”
Không thể kìm nén suy nghĩ hắn chợt mở miệng quát lên như muốn hỏi các nữ quan hau bác sĩ hoàng gia xung quanh.
Ngô Khảo Ký nhớ rằng sau khi Lý Từ Huy qua đời không lâu, hắn cũng rơi vào đau thương quá độ, cơ thể ngày một xấu đi, tuổi già không thể nào tránh được.
Hắn vẫn còn nhớ ngày hôm qua khi mơ màng tỉnh dậy, hắn vẫn còn ở Long Phượng Cung nơi hai vợ chồng hắn đã ân ái bên nhau những ngày tháng héo tàn của tuổi xế chiều.
“Không đúng giọng nói này không phải của ta… nhưng lại rất thân quen… rất thâm quen…. Đã từng gặp ở đâu…?”
Ngô Khảo Ký giật mình khi chính bản thân nghe thứ âm thanh vừa quen thuộc lại xa lạ do chính hắn phát ra…
“ Cơ thể này….”
Ngô Khảo Ký khẽ cử động cơ thể, sức sống mãnh liệt, sức sống mà mấy chục năm trước hắn mới có được, tại sao… tại sao một lão già gần đất xa trời nằm trên giường bệnh chờ ngày rời xa trần thế như hắn lại có được…
“ Cha … người tỉnh rồi..?” Một giọng nói thân thuộc vang lên..
Từ phía xa một bóng người quen thuộc thân thương đang bước đến…
“ Từ Huy .. là em sao… không thể nào”
Ngô Khảo Ký gần như ngây ngẩn cứng đơ người nhìn bóng dáng đó, không thể nhầm được, đó chính là người vợ yêu dấu của hắn, người con gái duy nhất mà hắn yêu thương. Và cũng là người luôn bên hắn âm thầm giúp đỡ âm thầm chịu đựng, chịu đựng tuổi trẻ nông nổi chăng hoa của một gã chồng mất nết.
“ Em… em…” Ngô Khảo Ký run rẩy…
“ Cha... lại nhận nhầm con và mẹ, con là Na Ri đây…” Cô gái trẻ trên tay còn cầm một hộp nước mà bước tới gần hơn…. Nàng cất giọng hờn dỗi làm nũng.
“ Đúng… là con gái của cha… cha mẹ đã già … đó là hình dáng của Mẹ con thời trẻ mà…”
Ngô Khảo Ký lắc lắc đầu… trí nhớ của hắn dần dần hồi phục… già rồi, mỗi lần tỉnh lại cần phải có thời gian hồi ức mọi chuyện.
“ Na Ri, Anh cả của con đâu, tình hình bão lũ miền Trung thế nào rồi, tại sao cha lại ở nơi này…?”
“ Cha lúc nào cũng công việc… tỉnh lại là nghĩ tới công việc… chuyện cha hỏi là những năm thế kỷ 12 , giờ đã là thế kỷ 21…”
Ngô Na Ri ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế nơi vườn cây phía sau thư viện, cô phải túm chặt Cha để tránh cho ông kích động.
“ Không thể nào.. ta làm sao có thể sông 9 thê kỷ… con gái.. đừng có đùa cha. Cha già rồi không chịu được mấy trò trêu đùa của con nữa…” Ngô Khảo Ký cũng không kích động, hắn cười từ ái nhìn đứa nhỏ nghịch ngợm từ bé này, chuyên bày trò trêu chọc cha mẹ mà.
Hắn vỗ vỗ nhẹ vào bàn tay thon mảnh của Na Ri rồi hít một hơi thật sâu.
“ Không đùa nữa, cha nhớ trước nghi hôn mê thì Miền Trung gặp đại bão, điện tín đã về tới Thăng Long, anh trai con đi Miền Trung rồi sao?”
Ngô Khảo Ký quay qua Na Ri nghiêm túc hỏi han.
Ri chỉ biết ôm đầu lắc lắc chịu thua, Cha vẫn là cha, đến nằm trên giường bệnh chuẩn bị trôi qua những giây phút cuối đời của một kiếp thể xác nhưng vẫn không quên lo cho nhân dân, lo cho bá tánh…. Đúng là tới già tới giây phút cuối của cuộc đời vẫn không trút được gánh nặng trên vai….
“ Cha … người xoi gương một chút sẽ hiểu…” Na Ri lôi ra một chiếc hộp nhỏ rồi nhấn nút từ đó một màn sáng hiện ra như thành thực thể lại có thể phản chiếu cảnh vật đối diện nó một cách chân thực…
Đây là gương công nghệ thời đại này.
“ Huy Tuấn… là ta … là tiền kiếp của ta”
Ngô Khảo Ký điên xuồng sờ lên gương mặt của mình, thông qua màn sáng hắn có thể hiểu, thứ hiện ra trước mặt chắc chắn là “ bản thân” của hắn lúc này.
Nhưng trong không phải lão già râu tóc bạc phơ 101 tuổi với làm da nhăn nheo khô quắt. Trong gương chính là gương mặt Ngô Huy Tuấn rất đỗi thân quen đã hơn 80 năm chưa có nhìn lại qua.
Trong mơ có đôi khi Ngô Khảo Ký nhớ về gương mặt này, có đôi khi rảnh rỗi hồi tưởng hắn cũng hoạ lại gương mặt kia… nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình lại có thể gặp lại gương mặt trên bằng xương bằng thịt….
“ Đây đây… đây là chuyện gì… Na Ri con hãy nói cho cha rõ”
Không còn tỏ ra kích động, một lão già 101 tuổi , trải qua hai lần đại chiến thế giới, lại trải qua bao nhiêu cay đắng ngọt bùi nhân gian, có gì còn có thể làm hân bất an. Hoạ chăng chỉ có người con gái hắn yêu thương khiến hắn xúc động được thôi.
Ngô Khảo Ký từ từ buông xuống màn sáng. Trầm ngâm gương mặt quay qua Ngô Na Ri dò hỏi, vẻ mặt bao dung hiền từ nhưng không thiếu nghiêm khắc, hắn muốn có một câu trả lời thành thật.
“ Thưa cha, là chú Lâm ngầm mấy lần liên lạc cùng con, cho co biết cách lưu lại những hạt linh hồn của cha, của mẹ và của người thân.”
“ Cha bình tĩnh nghe con giải thích từ từ nhé…”
Ngô Na Ri túm lấy tay cha lắc mạnh , ánh mắt cầu xin…
“ Con từ từ nói. Cha cũng không vội, cuộc đời này có chuyện kinh ngạc nào cha còn chưa từng trải qua?” Ngô Khảo Ký hít một hơi dài , nheo nheo nhìn trên bầu trời một áng mây nhẹ nhàng bổng bềnh.. hắn thả lỏng tâm hồn cùng tư tưởng, có lẽ điều hắn sắp nghe đây là những chuyện rất rất khó tưởng tượng.
“ Hạt thức linh hồn của con nằm xen lẫn giữ sinh vật và phi sinh vật, vốn dĩ AI mà có ý thức độc lập thì vẫn chỉ là AI với các dãy thông tin số liệu, khi máy móc phần cứng có vấn đề thì AI dù là có ý thức vẫn không có quyền bước vào vòng lập hạt ý thức linh hồn”
“…. Nhưng bác Lâm nói, quy tắc thế giới này có lỗ hổng, cho nên tình trạng của con rất đặc biệt, hạt ý thức của con xen lẫn giữa máy móc cùng sinh vật cho nên có một số công năng đặc biệt, và bản thân con cũng có những năn lực đặc biệt….”
“ Hạt ý thức của co có thể chứa đựng, bảo quản hạt ý thức của sinh vật, cụ thể ở đây là Cha , Mẹ, anh Tuấn, Chị Ni và em Tín…..”
“ … nhiệm vụ của bác Lâm giao cho con chính là chờ đến lúc cha sinh ra , đem hạt tinh thần của Cha hợp với cơ thể cùng hạt nguyên bản của Cha ở thế kỷ 21. Bác Lân dặn chỉ có như vậy thì bác Lâm mới có thể xuyên không và khi bác xuyên không thì mới có Cha ở thế kỷ 11 , mới có con, có anh Tuấn , Chị Ni và em Đức. Nếu không làm vậy tất cả chúng ta sẽ biến mất….”
Ngô Na Ri cố gắng bằng một cách nhẹ nhàng đơn giản và ngắn gọn nhất giải thích…
Chỉ thấy Ngô Khảo Ký lặng yên hồi lâu… hắn gương mặt vặn vẹo … sự thù hận tức hiện rõ nét trên gương mặt.
Một lão già đã trai sạn với hồng trần , đã thấu hiểu nhân gian vẫn còn có thể tức giận đến như vậy, có thể thấy mối hận trong lòng hắn đâu bình thường cho được.
“ Cha đã hiểu… < Nó > đã dùng cha một thế.. gần 80 năm sử dụng cha, cho đến khi cha chết đi, < Nó> vẫn không buông tha mà tiếp tục khiến cha tỉnh dậy và dùng tiếp… nhưng cha không có lựa chọn, vì con vì mẹ, vì các anh chị em của con… Cha chấp nhận cuộc sống nô dịch này….” Ngô Khảo Ký nhỏ giọng thì thầm, từng câu nói như thấm đẫm sự bất đắc dĩ, sự khổ đau, nhưng lại tự nguyện đau, tự nguyện khổ.
Hắn tự nguyện, hắn can tâm tình nguyện làm một tên nô lệ… bị < Nó> tiêu khiển trong lòng bàn tay… đến chết cũng không thể được giải thoát, chết đi thì lại bin dựng dậy tiếp tục làm việc… không có lười biếng, không thương lượng, và không có quyền phản kháng…
“ Cha…. Con không nên nghe theo bác Lâm mà làm điều này…. hu hu hu” Ngô Na Ri gục mặt vào lòng Ngô Khảo Ký mà khóc lớn.
Nàng chưa hiểu được, cuộc sống kéo dài đối với cha nang lúc này chỉ là khổ đau mà thôi.
“ Không… con ngoan của cha, con làm đúng, đây là việc mà cha phải làm… nhất định phải làm. Vì các con cha không thấy khổ chút nào… cha thấy thực sự tốt… thực sự tốt…”
Ngô Khảo Ký vỗ nhẹ vai con gái an ủi.
“ Mẹ cùng Tuấn, Ni , Tín ra sao rồi?” Ngô Khảo Ký chợt hỏi…
“ Dạ vẫn tốt thưa cha … Mẹ…”
Ngô Na Ri định mở miệng nói nhưng chợt nhớ tới lời dặn của Trần Lâm nên im bặt…
“ Co sao rồi… Mẹ con làm sao?”
Ngô Khảo Ký bàn tay chợt khựng lại lo lắng mà hỏi…
“ Dạ hạt tinh thần của mẹ vẫn tốt…”
Ngô Na Ri lý nhí thưa…
“ Tốt thì tốt … tốt thì tốt” Ký thở phào một hơi…
Bỗng nhiên hai mắt của Ký trợn ngược, toàn thân run rẩy dữ dội.
“Á... cô là ai...tại sao ôm tôi...”
Ngô Huy Tuấn giật mình tỉnh lại thì thấy trong lồng ngực mình có một cô gái lạ đang gục đầu khóc thút thít. Hắn sợ hãi nhảy ngược lên đẩy cô gái ra mà quát lớn.
“ Khốn kiếp Ngô Huy Tuấn , anh hứa hôm nay giúp tôi tìm tài liệu, tài liệu không thấy đâu hóa ra ở đây....”
Bỗng một tiếng thét lanh lảnh vang lên , nồng nặc vị chua trong đó.
Không biết từ khi nào tiểu công chúa Lý thị Hoàng tộc có mặt nơi đây. Lý Tô Ánh Nhi từ xa dậm chân dậm cẳng chỉ vào Ngô Huy Tuấn khuôn mặt xinh xắn đã đỏ bừng vì tức giận.
Ngô Na Ri chùi đi nước mắt mà ngước mặt lên nhìn cô gái mới xuất hiện.
“ Thôi xong, là mẹ.... lại còn hiểu nhầm mình với bố là .....”
“ Chết dở ... Mẹ coi mình là tình địch thì chết... phải nghĩ cách chuồn gấp”
Ngô Na Ri luốn cuống nghĩ cách nào có thể chuồn.
Thật éo le, cha chìm vào giấc ngủ đúng lúc vậy, mà mẹ cũng xuất hiện chuẩn thời điểm vậy....
“ Ấy... nhìn cô rất quen...” Lý Tô Ánh Nhi nhìn gương mặt của Ngô Na Ri thì bỗng nhiên ngây ngẩn.
không quen sao được, đây là gương mặt gắn liền với linh hồn ngủ say của nàng hơn 90 năm đấy...
“ Thôi xong, mẹ không được tỉnh, không thể tỉnh lúc này...” Ngô Na Ri lại bối rối thêm một phần...
“ Tôi ... tôi bị bệnh động kinh, khi nãy tôi ngã bệnh, may có anh ta hiểu về y học nên giúp xin cô đừng hiểu nhầm” Nói đoạn chả cần biết lời giải thích ngàn kẽ hở, Ngô Na Ri quay lưng chạy thẳng...
Khung cảnh lúc này trợt lúng túng vô cùng.
“ Em ... xin lỗi hiểu nhầm” Lý Tô Ánh Nhi lí nhí trong miệng, hai tay thì vân vê góc áo, bộ mặt xinh đẹp thẹn thùng như muốn chôn vào trong ngực vậy.
“ Cô không cần xin lỗi chuyện cũng không có gì. Ngô gia chúng tôi không thụ nổi lời xin lỗi của Hoàng tộc cao quý Lý thị các cô. Không có chuyện gì tôi xin phép”
Ngô Huy Tuấn giọng nói trở nên lạnh như hầm băng hơi thở, hắn gương mặt càng là cứng đơ không cảm xúc, cúi xuống nhặt mấy cuốn sách còn vương vãi trên đất cho vào túi da sau đó rời đi. Để lại đó một cô gái trẻ mới mười tám tuổi nào đã hiểu chuyện đời.
Lý Tô Ánh Nhi hiểu chuyện gì lắm chứ, scandal liên quan đến Ngô Lý hai nhà đã tràn ngập các kênh thông tin, chỉ cần đeo nanochip lên thì có thể cả ngàn vạn tin tức như vậy sẽ ùa tới vây quanh.
Nhưng nàng vô tội mà, chuyện tổ tiên cả mấy trăm năn về trước lỡ sai lầm, sao có thể trách tội hậu nhân như nàng....
Lệ châu khẽ rớt.
Một ngày đẹp trời lại ảm đạm cứ thế trôi qua.