“ Đầu tiên xin mời đại biểu các vùng xa Kinh Sư sẽ phát biểu trước, xin nhắc các vị đại biểu, mỗi người chỉ có 5 phút phát biểu cho nên nói ngắn gọn và tập trung”
“ Mời đại biểu Tât Bắc Đô Hộ Phủ, Di Mã Châu- Ngô Xuân Po”
Tô Triệt gõ gõ búa gỗ cọc cọc… bắt đầu mời các đại biểu theo chương trình đã định sẵn.
“ Thưa chính phủ, thưa các vị đại biểu. Tôi đại diện cho người dân Di Mã châu nói lên suy nghĩ của mình….”
Không ngờ Po lại được điểm danh đầu tiên nhưng nàng không nao núng mà dõng rạc phát biểu, dù gì nàng cũng làm lãnh đạo Di Mã Thành 8 tháng, tiếp xúc lại toàn các đại nhân vật như Ngô Khảo Tích, Ngô Khảo Tứ … chồng nàng lại là hoàng tộc Ngô Thần Cẩm, cho nên chút bản lĩnh này nàng hẳn vẫn phải có chứ.
“ Vấn để thứ nhất giải phóng nô lệ, nông nô chúng tôi hoàn toàn ủng hộ, không dấu gì bản thân tôi chính là một nô lệ và đã từng chịu bóc lột áp bức cũng như rất nhiều đối xử tàn tệ của chủ nô. Chúng tôi cũng là người như bao người khác tại sao phải chịu đối xử như súc vật , thận chí không bằng súc vật? Cảm ơn chính phủ cảm ơn Nhị Đế đã giải phóng và trao tự do cho chúng tôi…”
“ Về vấn đề tăng thuế luỹ tiến cho đất nông nghiệp, mong chính phủ cân nhắc một chút. Số là nơi chúng tôi ở đất canh tác đồi rất rộng nhưng sản lượng lại không như ruộng tốt ở Đồng Bằng, thậm chí 10 mẫu ở chỗ chúng tôi còn không lại một hai mẫu Đồng Bằng. Cho nên chúng tôi ở vùng cao phải cần rất nhiều diện tích canh tác mới đủ ăn. Kính mong triều đình phân rõ các loại ruộng sau đó chế định luỹ tiến thu thuế từng loại khác nhau… “
“ Vấn đề thứ ba, ở Di Mã thành, người Di Lão, người Kim Y đều một lòng hướng Đế Chế một lòng hướng Triều đình, mong ước duy nhất của chúng tôi là con dân của Đế Chế. Chúng tôi biết triều đình cùng Nhị Đế thật tốt đối với dân Di Mã Châu. Nhưng chúng tôi thỉnh cầu bỏ đi chức danh Đô Hộ Phủ ở đây, như vậy con dân ở Di Mã không cảm thấy bị xa cách chính phủ…”
Xôn xao..
Xôn xao….
Tô Triệt thật sự choáng váng, mới đầu tiên đại biểu đã đưa ra vấn đề đao to búa lớn. Hắn cũng đồng thời khâm phục nữ giới ở Đế Chế, trong cái khán phòng này có đến 1/3 là nữ. Điều này nơi nào có thể có đây?
“ Cảm ơn ý kiến của đại biểu…. Di Mã Châu.. chúng tôi sẽ ghi lại ý kiến của đại biểu.. Mời…” Tô Triệt đang tính mời người kế tiếp thì nữ quan trên gác lửng ra hiệu hắn dừng lại.
Chẳng bao lâu một nữ quan đi xuống thì thầm to nhỏ cùng Tô Triệt, hắn gật gù hiểu ý sau đó cầm chuông leng keng một chút.
“ Thỉnh cầu của đại biểu Ngô Xuân Po cùng người dân Di Mã được Bệ Hạ đặc cách chấp nhận, Di Mã bỏ đi cách gọi Đô Hộ Phủ, chính thức nhập Di Mã Châu- Tu Long Huyện- Ma Lật Pha Châu vào Lâm Tây Lộ . Hưởng điều kiện tương đương các châu phủ lộ khác ở Đế Chế.”
“ Ngoài ra các Đô Hộ Phủ khác nếu có nguyện vọng tương tự có thể đề xuất tất cả đều được ưng thuận”
Tô Triệt xúc động gõ búa, hoá ra Bệ Hạ có đi đâu, rảnh rang ở đó nghe lén nữa… nhưng mà lối làm việc của Bệ Hạ thật quyết đoán . Chừng ấy Đô Hộ Phủ nếu lấy chế độ đối đãi các Châu Phủ nội địa để thực hiện thì.. siêu cấp tốn kém…cũng mắn Đế Chế đủ giàu có.
“ Yeahhh…”
“ Hoan hô…”
“ Đại biểu Po …. người rất khá”
Po nắm nắm tay nho nhỏ dứ dứ kiểu ố dề thành công rồi.
Cả một đám đại biểu Đô Hộ Phủ vỗ tay ầm ầm khen ngợi.
Hoá ra có hệ thống, đám này đại Biểu Đô Hộ Phủ đã bàn nhau từ trước, bất kỳ ai nói ra đều là sẽ lôi vấn đề bỏ Đô Hộ Phủ chế độ. Gì chứ khôn ranh thì học rất nhanh. Chắc mỗi ông Busan vẫn là Đô Hộ Phủ duy nhất ở Đế Chế quá.
Đến đây không còn gì để nói tất các Đô Hộ Phủ cứ vậy về với Đế quốc không nói nhiều thêm một câu.
Cộp cộp cộp
Tô Triệt tai đây có hai thứ khẳng định quyền lực của hắn… cộp cộp là cái búa gỗ… leng keng là cái chuông đồng… ha ha
“ Mời đại biểu Bắc Hải Lộ - Hải Khẩu Châu phát biểu…”
Những đại biểu như có thêm sức mạnh để nói thẳng nói thật những tâm tư của họ. Những tâm tư mà người dân nơi họ đại diện muốn nói lên .
Không phải người dân phàn nàn gì, nhưng quả thật chính phủ vẫn còn nhiều thiếu sót rất khó nhận biết, chỉ những người dân trực tiếp sống dưới những chính sách kia mới có thể cảm nhận hoặc nhìn thấy rõ nhất những bất cập hay thiếu sót.
Đây chính là điểm khác biệt rõ ràng nhất của những kẻ biên chính sách và những kẻ thụ dụng chính sách đó. Những người lập pháp, lập chính sách luôn nghĩ rằng mình làm rất tốt rất hay… đó là đặc điểm tự nhiên chủ quan. Họ sẽ rất khó tự nhận ra những điểm chưa hợp lý mà mình tạo ra.
Nhưng chuyện gì cũng có hai mặt của nó. Lý Từ Huy nghe rất kỹ từng ý kiến nhưng là nghe có chọn lọc, bởi trình độ hiểu biết của các đại biểu nằm ở một tầng thấp hơn tầng vĩ mô. Ý kiến của họ rất đáng tham khảo nhưng cũng không phải nói cái gì cũng đúng, triều đình mù quáng nghe toàn bộ là dở.
Vậy đó điều khiển, xây dựng một quốc gia, một đế chế sao cho nó vững chắc, phát triển bền vững và hùng cường là một công việc không hề dễ. Ở đó mà dăm ba cái công nghệ đòi thay đổi cả thế giới, đánh cả thiên hạ, nằm mơ đi.
Từng ý kiến đều được nghi chép, có tranh luận, có biểu quyết, ngày thứ nhất làm việc đã qua, các đại biểu đi về nhà khách chính phủ nghỉ ngơi.
Lần này các đại biểu sẽ tự tin hơn rất nhiều trong các phiên làm việc tiếp theo.
Báo chí các phóng viên thì điên cuồng viết bài nhanh cho báo sớm ngày mai. Chính phủ tiếp đại biểu nhân dân công khai, dân chủ. Đây là điều trước này chưa từng nghe qua chứ đừng nói là nhìn tận mắt như vậy.
Báo thì có nhiều, từ Nhật Báo Chính Phủ là báo chính thống nhất cho đến Báo Nghi Luận Nhân Dân, Báo Thanh Niên Thời Đại Mới, Báo Công Nhân Tiến Bộ , Báo Nông Thôn Ngày Nay v.v….. thật ra có vẻ báo rất dân chủ và tự do nhưng vẫn có một bộ lọc hoàn chỉnh với các Tổng Biên Tập được lựa chọn khắt khe. Chẳng qua mỗi tờ báo khác nhau có đặc điểm khác nhau về nội dung sườn phục vụ các đối tượng khác nhau. Nhưng tin chắc ngày mai dù báo nào cũng đều đồng loạt lên tin về cuộc họp nhân dân độc nhất vô nhị tại Thăng Long này.
Nhân dân hội nghị chưa qua nổi một ngày. Sáng hôm sau thì Lê gia dẫn đầu các gia tộc lớn nhỏ Ái Châu- Thanh Hoá lên tiếng ủng hộ chế độ giải phóng nô lệ của triều đình, trực tiếp theo triều đình giá cả nhận bạc đồng thời giao ra nô lệ một cách nghiêm túc. Trong đó có không ít ở lại với chủ cũ với mức lương thuê mướn hợp lý.
Chuyện thuế đất luỹ tiến vẫn trong giai đoạn bàn bạc cho nên Lê gia vẫn không có giao bán đất cho triều đình. Họ đang tính toán cho con cháu phân ra đứng tên khi luật thông qua, chia sẻ như vậy luật luỹ tiến thuế ruộng sẽ không quá ảnh hưởng.
Dương gia không nói hai lời, ngày thứ ba của Hội Nghị Nhân Dân cũng dương cờ trắng đầu hàng. Hành động không khác gì Lê Gia. Chỉ còn Lạng Châu. Thượng Nguyên, Quảng Nguyên, Vị Long, Bình Nguyên, Văn, Châu Phong là các thế gia ở đây chưa có biểu lộ thái độ. Thật ra những vùng trên có một đặc điểm đó chính là tràn ngập các Khê- Động của bà con dân tộc.
Chính vì vậy việc giải phóng nô lệ đối với đám quý tộc nơi này là quá nực cười.
Nhưng Thanh Hoá – Nghệ An hai đại thế gia dẫn theo vô vàn các gia tộc nhỏ hơn đầu hàng đã đưa đến một nguồn lao động khổng lồ cho Thăng Long và Bố Chính.
Dân số Tây Bình Lộ tăng lên do nhập cư, sinh đẻ đã đạt mốc 40 vạn. Nay bỗng chốc thêm 25 vạn người từ Nghệ An chuyển vào, quả là một tin tức quá vui mừng cho Bố Chính đang điên cuồng mở rộng côn xưởng nhưng thiếu nhân viên.
Về phần phía bắc cũng có tầm 30 vạn đổ về Thăng Long khu vực thực quản khiến dân số mà Lý Từ Huy nắm trong tay đã lên 5 triệu ( không bao gồm tân bình lộ).
Trong 8.3 triệu dân Việt có 5,7 triệu trong tay của Lý Từ Huy tổng, và tất cả số này đều cao nhất năng suất tham gia vào công nghiệp chất lượng cao, nông nghiệp tiến bộ. Sức sản xuất mạnh mẽ hơn trước kia nhiều.
Thực tế Lê – Dương hai nhà đã chấp nhận lui về làm một thế gia hương sĩ bình thường , có lẽ họ sẽ tham gia chính trường, kinh tế nhưng sẽ không còn nắm quân sự trong tay theo kiểu chư hầu nữa.
Một tin cực kỳ vui vẻ. Vì vậy nếu tính cho chuẩn thì sau vài tháng nữa sau khi Thăng Long lập phủ nha chính thức tại Thanh Hoá, Nghệ An các vùng thì số thực quản của Lý Từ Huy là 80% lãnh thổ Đại Việt, 90% dân số.
Sức mạnh của Đế Chế Chính Phủ đã không kẻ nào có thể ngăn cản được. Tính toán hơn chục năm, vòng vèo bao nhiêu đường. Cuối cùng một chiêu dân chủ, giải phóng nô lệ đã làm thế gia triệt để phải thay đổi nếu không muốn bị đào thải. Sao mười hai năm hơn với bao nhiêu nỗ lực cuối cùng các thế gia hùng mạnh nhất lần lượt cúi đầu, việc giải giáp quân sự đúng như kỳ vọng của Ký đó là diễn ra trong hoà bình. Hẳn nếu nghe được tin này Ký cũng vui lắm thay.
Còn về phần Lê – Dương hai nhà thì trời mới hiểu họ đang nghĩ gì. Nhưng có nghĩ gì cũng chịu vì bọn họ từ đầu đã bị các chiêu của Lý Từ Huy- Ngô Khảo Ký làm cho mông muội và từ từ mấy đi tất cả sức mạnh. Đến lúc này ngoài cúi đầu hàng phục thì có thể làm chi?
8 triệu hơn đây là đang nói về dân Việt gốc Việt và những dân nhập cư trung thành trong dải chữ S.
Nếu tính cả dân tộc tiểu số vùng Tây Bắc. Dân Mân Quảng Đông, dân Mân – Hán Hải Bắc Đảo thì phải là gần 10 triệu người tổng cộng, còn về Busan và những vùng Tân La, đảo Sado vẫn chưa thống kê nên không cho vào đây.
10 triệu trải dài trên lãnh thổ đã nở phình của Đại Việt Đế Chế thì có vẻ hơi loãng, nhưng nếu biết tận dụng thì nó sẽ cho ra một sức mạnh vô cùng.
Lý Tư Huy đúng là không thể chú tâm vào Đại Hội Nhân Dân được nữa, nàng chỉ có thể hàng ngày tranh thủ đọc báo cáo. Thời gian chính của nàng lúc này dành cho tiếp quản Thanh Hoá, Nghệ An cùng sắp xếp rất nhiều nô lệ công việc cùng an cư cuộc sống cho họ.