Lại nói Nộ Lô Mã Quan Tôn Mãi ra khỏi rừng cây , kẽ hít hít trong không gian hương vị của quê nhà thân yêu sau đó hét lớn dẫn đầu tầm trăm tên Mã Quan trại Bạch Di lao lên làm gương. Đám Bạch Di này cũng là người nơi này, may mắn thoát được sau trận càn của Ngô Cẩn và Vương A Chính.
Nộ Lô Mã Quan Tôn Mãi chạy một đoạn thì thấy có điểm lạ, quân “bạn bè” từ Phượng Lô có vẻ chạy hơi chậm.
Hắn quay lại thì thấy đúng là chiến binh Phượng Lô bước chân đã phù phiếm, chỉ là chạy bước nhỏ thôi mà? Đâu phải chạy hết tốc lực đâu?
Nộ Lô Mã Quan Tôn Mãi nghi ngờ nhìn quân Phượng Lô nhưng hắn không tìm ra cái gì điểm lạ.
Thật ra Nộ Lô Mã Quan Tôn Mãi trốn ờ Trại Bàn Dốc theo lệnh của Cao Thăng Thái làm do thám Mã Quan vì dù sao đấy là đất cũ của thằng này. Cao Thăng Thái hứa hẹn sẽ lấy lại Mã quan và nhóm tàn binh của Nộ Lô Mã Quan Tôn Mãi sẽ làm tiền trạm.
Quân Di lão Phượng Lô từ Văn Sơn đến nơi, Nộ Lô Mã Quan Tôn Mãi vui đến quên trời đất mà dẫn đường, làm gì phát hiện được điểm không đúng của Phượng Lô quân?
Ngoại trừ thấy quân Phượng Lô hơi gày và xanh xao thì đâu có gì đặc biệt. Thời này người nhận nhau qua quần áo, thứ bậc gặp nhau qua trang bị, nào có A Già hay Xả Sỉ nào có thể có trang bị của Bạch Di tinh nhuệ? Chuyên này là không tưởng đối vơi Di lão các tộc.
Hay rồi, từ chân núi nơi ra khỏi cánh rừng đi đến Mã Di Thành chừng 3 km, nhưng quân Phượng Lô Di lão đã thở ra nhiều hơn hít vào. Ít ai để ý 1000 quân Bạch Di thật nào có ra khỏi rừng, họ quay đầu một mạch chạy về còn đâu.
Nô lệ vốn đã dinh dưỡng kém, trên đường đi thì đám quý tộc tiếc lương nào cho bọn họ đủ nhiều, 40 km từ Văn Sơn đến đây chính là đày đoạ cơ thể , chịu không nổi nữa.
Thằng khốn Nộ Lô Mã Quan Tôn Mãi lại hò hét chạy, cho nên sức càng kiệt, chạy được 2km , phía trước là hùng thành Di Mã sừng sững cao cả chục mét. Nộ Lô Mã Quan Tôn Mãi trợn mắt nhìn nơi này, hắn nghi ngờ mình lạc đường đi nhầm chỗ.
Núi vẫn là núi này… cây vẫn là cây này.
Nhưng Trại Mã Quan đâu?
Nhà Chiềng của anh trai hắn đâu?
Tại sao lại có cái thành trì khổng lồ ở đây?
Đầu đầy dấu chấm hỏi to đùng Nộ Lô Mã Quan Tôn Mãi liếc quanh bộ hạ Bạch Di của hắn. Mấy chục thằng không sai biểu tình đều là ngơ ngơ ngác ngác.
Nộ Lô Mã Quan Tôn Mãi quay lại phía sau thì thấy Phượng Lô quân, hi vọng của hắn đã tụt phía sau cả 200-300 m. Cả đám nằm sấp ngã ngồi, không thể chạy hay đi nữa, bò còn không nổi.
Trên tường thành Ngô Thần Vinh buông ống nhòm ra mà lẩm bẩm:
“ Lũ khốn nạn này chơi trò gì vậy? Dụ binh khỏi thành phục kích chiến?”
“ Vinh Thiếu Tá, tình hình bọn này chắc hút thuốc quá nhiều nêm bị ảo giác, có 7 ngàn bộ binh trang bị không đâu mà dám lao vào trọng địa đối thủ. Hay là xua quân ….” Một tên Lính Việt gốc Khương giơ tay ra hiệu cắt cổ.
Đối với Lam Long Kỵ, không gặp Siêu cấp Trường Thương binh phương Trận, ở nơi bằng phẳng họ là vô địch. Đám này trang bị rách nát. Kích qua ngắn tũn làm sao là đối thủ của Lam Long Kỵ? Cho dù có phục binh hay phục beo gì, xông qua mộ lượt là được.
“ Ầy không được, bác ta dặn không nên máu tanh đồ sát” Ngô Thần Vinh vẫn còn nhớ lời dặn đấy, nếu không đám 7 ngàn nô lệ binh này không đủ năm ngàn Lam Long kỵ súc miệng.
“ Tướng… tướng… thiếu tá đại nhân, Ô Di của Mã Trại… Nộ Lô Mã Quan Tôn Mãi” Ngô Phiên lúc này bỏ xuống ống nhòm chỉ trỏ về một đám nho nhỏ binh “tiên phong”.
“ Cái gì Ô Di? “ Ngô Thần Vinh nhìn vào thăng Phèn đã đổi tên Phiên này mà hỏi.
“ Là là.. quý tộc cũ của Mã Quan.. hắn đến đòi đất. Phải giết” Phiên cắn răng cắn lợi.
Dám quay lại đòi đất. Phiên có chỉ huy hai ngang quân Xả Sỉ đấy, toàn là bọn thấy máu , trang bị tốt, mấy tháng này trải qua mười mấy trận lớn bé? Đâu còn là tầm thường.
“Ồ… để chúng ta giết cho nhanh. Đám các người chạy chậm” Ngô Thần Vinh tung mình lên chiến mã Đại Uyên cao to, đeo lên mũ giáp rồi từ đầu thành thúc ngựa theo bậc thang thoải chuyên dụng cho kỵ mã mà xuống.
Mười mấy tên Khương Kỵ Lam Long Kỳ bám theo.
Trong lúc chưa còn biết phải làm gì, Nộ Lô Mã Quan Tôn Mãi chợt thất cổng thành được kéo lên. Cầu gỗ từ từ hạ xuống..
Két …. Két … kẹt.. cọt kẹt….
Ầm….
Cầu gỗ bắc qua hào thành hạ xuống đánh ầm một tiếng bụi bay mù..
Gía giá…. Hí hí luật luật….
Cờ lục… cờ lục cờ lục….
Rầm rầm rầm….
“ Cái quái gì vậy….Chạy mau” Nộ Lô Mã Quan Tôn Mãi hai mắt trợn lớn như muốn nứt ra, hắn gào lớn sau đó quay lưng bỏ chạy.
Đám bạch Di thân binh của hắn còn chạy trước cả rồi, không la hét gì mà chạy thẳng.
Từ cổng thành lo lớn như miệng quái thú khổng lồ kia đang tuôn ra hằng hà sa số kỵ binh bọc thiết giáp, chiến mã cao to đến giận người.
Chiến mã như dòng lũ sắt thép phún ra, chỉ cần nhìn thôi đã kinh hồn táng đảm.
Mấy chục quân Bạch Di làm sao có sức chiến với đám này tinh nhuệ Kỵ binh? Họ đã đứng cách quá xa quân Phượng Lô rồi.
Chạy dầm dầm 3k tới nơi này…. Đám Nộ Lô Mã Quan Tôn Mãi còn sức chạy không? hai chân so chạu với chiến mã loại đỉnh phong của Đại Tống đã bị Đại Việt tịch thu? Có cửa chạy không?
Từng mũi trường thương như rừng chỉ thẳng lên trời, trong tư thế phi kỵ thì các kỵ sĩ không để thương ngang, chỉ gần tiếp cận đối phương bọn họ mới hạ thương ngang để đâm chọc, đừng nhìn trên phim ảnh múa may quay cuồng cho đẹp mắt.
Cầm thương ngang phi một đoạn là tay nó mỏi đến rời cả ra, lúc đánh nhau làm sao đủ lực níu giữ thương. Còn múa may quay cuồng càng buồn cười, phí lực như vậy không mội kỵ sĩ chuyên nghiệp nào dùng cả, chỉ diễn viên dùng thôi. Chiến đấu chính là quá trình tính toán tỉ mỉ về phân bổ năng lượng cùng điểm rơi sức mạnh, chỉ cần tính toán sai tức là chết. Cho nên thực tế chiến sĩ chiến đấu khác với võ sư đấu nhau, họ chỉ có một đến hai cơ hộ tung đòn, đã tung đòn phải giết chết đối phương.
Rập … rập…rập….
Vó ngựa gõ nát đại địa… bụi mờ bốc lên trời cao.
Mỗi kỵ sĩ Lam Long Kỳ Trọng Kỵ đều là tinh binh cường hãn, tay kẹp nách, vuông góc, thương dựng hơi xéo nghiêng về trước một góc 80° , cán thương gá trên đai da có mấu đỡ gắn bên hông ngựa, giảm trọng lực cho cánh tay phải gồng gánh. Kopia thương dài hơn 4m nhưng thực tế còn nhẹ hơn cả thương Demi- lance… nó được làm bởi gỗ nhẹ gia cố ở những chỗ cần bằng dây mây cũng nhẹ nốt. nhìn to lớn một chút nhưng thân lại rỗng.
Đây là thiết kế hết sức thông minh để khiến cho mũi thương thẳng tắp không cong vênh.
Trước mặt là một đám nhốn nháo đang chạy loạn…
Hạ thương… chĩa thẳng… Kopia cho phép xuyên thẳng, bởi lẽ thương sẽ vỡ nát không có khả năng phản lực tác dụng lên kỵ sĩ nhiều.
Mặt nạ khe sắt vẫn có thể vụn gỗ gây tổn thương, nhưng đó là quá khứ rồi, những chiếc kính mắt đai da cố định khiến cho mắt của kỵ binh không bị bụi hay khói hay vụn gỗ làm hại…
Rập … rập …rập….
Xẹt…. phụt,…..
Phang…..
Mũi thương ba cạnh nhọn dài thuôn như cây kim cứ thế nhẹ nhàng xuyên qua giáp da của dám Ô Man Mã Quan, cắt xương, xẻ thịt, chọc nát nội tạng trên đường nó đi qua…
Khủng khiếp lực xuyên, khủng khiếp sát thương.
Đám Lam Long Kỳ Trọng Kỵ đã đạt đến trình độ đâm trúng quả táo lúc lắc khi đang phi với tốc độ 18m/s, cho nên, tim luôn là vị trí ưa thích mà mũi thương Kopia tìm đến.
Trường hợp này bắn nỏ cũng được nhưng đám Lam Long Kỵ có đam mê kỳ quái, họ thích cảm giác tự tay xỏ xiên đối thủ. Cảm giác này kích thích, hưng phấn hơn nhiều là dùng vũ khí tầm xa giết người.
Đây là tàn sát… gần trăm Ô Di , Bạch Di chỉ trong chớp mắt đã gục ngã , máu tươi lênh láng thấm vào đất khô. Bọn này còn chưa kịp chạy về chỗ đám Phượng Lô quân đã bị xiên chết hết cả rồi….
Năm ngàn Lam Long Kỵ ùa ra…
Đám nô lệ binh Phượng Lô sợ hãi, đang nằm nghỉ ngồi thở trên đất cũng phải cầm lên vũ khí phòng thủ. Nhưng bọn hắn đã nhũn hết cả rồi. Một đám sắt thép người ngựa như thiên bịn thiên tướng đang chạy vòng vòng quanh họ. Cả đám nô lệ binh túm tụm vào nhau chen chen núp núp tạo thành một khối vô định hình đội.
Những kẻ xấu số không chui được vào trong bị đẩy ra ngoài chỉ còn có cách cầm vũ khí chĩa ra ngoài thậm chí nhiều thằng luống cuống sợ hãi còn đánh rơi vũ khí luống cuống bò, ngồi tìm nhặt lên thanh thương, ngọn kích.
Lam Long Kỵ chỉ vờn quanh mà không có tấn công, đám này quá nghiệp dư, không xứng đáng để bọn họ đồ sát.
Lúc này từ phía rừng đồi Ngô Cẩm với năm ngàn Mường quân cũng đã đến nơi, Ngô Phiên cũng dẫn 2000 Di Mã thành tiến lên. Lam Long Kỵ đã bắn pháo hiệu để họ đi ra nơi này. Không cần thủ thành nữa.
“ Các anh em Di lão, buồn vũ khí đầu hàng không giết không trách tội”
“ Các anh em Di lão… nhanh chóng buông vũ khí, chính phủ cấp đất, cấp ruộng nhanh chóng quay về làm nương trồng lúa”
“ Anh em Di lão, hãy làm người tự do ở Đại Việt, đừng làm Nô lệ ở Đại Lý…”
“ Đại Việt muôn năm… Nhị Thánh vạn tuế”
Ầm ầm 2 ngàn quân Di lão đi ra nào có phải đánh nhau, thằng nào cũng cầm theo loa sắt tây hô to chiêu hàng. Hô rất đều rất có bài, dàn hợp sướng này không học đố mà làm được. Khổ thân các vị chiến binh Di lão, đã ngậm không biết bao nhiêu chanh muối vì môn rèn luyện này.
“ Cạch… cạch….cạch….”
Vứt ngay vũ khí không nói nhiều…
Vấn để là nô lệ binh nghe không hiều mấy thứ quái kia “tự do” “chia đất” vì nó ảo ma nobita quá. Nhưng họ nghe được đầu hàng không giết.
Đây là quan trọng nhất vấn đề, cũng là vấn đề duy nhất Phượng Lô nô lệ binh quan tâm.
Thế đấy, đúng là dở khóc dở cười , Tích trăm tính ngàn toán bố trí công phu chẳng dùng đến… cuối cùng đám Di lão Phượng Lô nào có đến đánh nhau? Chúng đem tặng 8000 lao động cho Di Mã thành, có lẽ chúng hiểu Đại Việt đang thiếu dân cho nên hỗ trợ..
Xin cảm ơn…