Mười hai tháng tám năm 1076. Có lẽ đến lúc này đã khẳng định hoàn toàn trận chiến sông Như Nguyệt sẽ không xảy ra giữa Tống và Việt. Tiếc nuối là bản tuyên ngôn độc lập đầu tiên lại không còn là Lý Thường Kiệt tự tay xoạn thảo mà là một bản chiếu xưng hoàng do Ỷ Lan Thái Hậu thực hiện. Nói chung đây là một tiếc nuối khá lớn của Ngô Khảo Ký vì Lý Thường Kiệt lúc này không những là Ngô Khảo Ký idol mà còn là bá phụ của hắn. Nhưng dẫu sao chiến tranh không xảy ra trên đất Việt, người dân Việt không còn long đong thì đó chính là thành công của Ngô Khảo Ký . Ít nhất Ngô Khảo Ký đang nghĩ vậy và rất vui vẻ và hành phúc với trò chơi kiếm tiền của mình ở Đông Hải.
Con người khi đạt được một chút thành tựu thường vơng mình quên đi những giới hạn cốt lõi. Ngô Khảo Ký cũng vậy, khoảng thời gian ở Bố Chính hắn hệ thống chính quyền phong kiến đè nén. Hắn bị Ỷ Lan Thái Hậu và thế gia giám sát. Hắn bị Chiêm Quốc tấn tông, vừa đánh trả Chiêm Thành lại vừa phải ẩn dấu thực lực. Điều này gây biết bao nhiêu khó chịu tâm lý ai mà hiểu nổi cho hắn đây.
Có thể nói một người hiện đại như Ngô Khảo Ký chịu đựng đè nén của ba bề bốn bên đến mức độ ấy đã là rất đáng nể rồi. Nay Ngô Khảo Ký cảm giác như mình thoát khỏi lồng giam thỏa thức muốn làm gì thì làm. Ở đây quá xa Đại Việt quá xa tai mắt của Ỷ Lan Thái Hậu , không có nỗi lo gì cả cho nên Ngô Khảo Ký phóng túng mà làm. Càng phóng túng hắn càng cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc, càng cảm thấy như vậy mới là cuộc sống nên có.
Tâm lý này ai vào địa vị của Ngô Khảo Ký cũng gặp phải thôi, không khác mấy một cậu trẻ cấp ba bị gia đình sát sao quản lý. Bỗng nhiên đại học xa nhà ở một mình muốn làm gì thì làm, sai lầm rất nhanh sẽ đến nếu không biết tự kiềm chế bản thân.
“ A hả , Tô đại học sĩ lại tới cả nơi này? Ngài xương cốt vẫn còn cứng quá hả? “
Ngô Khảo Ký gặp được Tô Thức ở Long Cảng thì vui vẻ cười nói mời tên này nhập tiệc. Lần này Ngô Khảo Ký không lãnh đạm trà nước xuông với Tô Thức như trước đây. Người làm ăn mà, thần tài tới nơi phải vui vẻ đón tiếp chứ nhỉ. Người làm ăn mà hòa khí làm đầu phải không nhỉ.
“ Ngô Vương khách khí khách khí…. Tại hạ có chút lớn tuổi nhưng tuổi trẻ cũng rèn luyện qua, xương cốt vẫn dùng được dùng được” Tô Thức cũng cười nói ra vẻ thân thiết , phóng túng hơn bình thường nhiều.
Vì đạt được mục đích thì Tô Thức không ngại buông xuống một chút cái vẻ đại nho lạnh lạnh đạm bạc của mình mà thân thiết hơn trong lời nói.
Nói thật vì để đạt được mục đích Tô Thức đã ngựa không dừng vó gần mgười lăm ngày ngồi xe từ Biện Kinh chạy đến Tế Nam. Cả con đườn trải qua Tế Ninh – Thái An rồi chạy đến bờ biển Đông Dinh hết 400 km đường bộ tính ra mỗi ngày đi hơn ba mươi km là ít. Với thời này tốc độ đó đã là khá đáng nể rồi. Sau đó từ Đông Dinh ngồi khoái hạm của Đại Việt chạy đến Long Cảng nơi Ngô Khảo Ký đang chiếm cứ mất thêm 4 ngày vượt Hoàng Hải. Có thể nói hai mưoi ngày không ngưng nghỉ làm cho bộ xương già của Tô Thức gần ngư rời cả ra rồi.
“ Khặc Khặc… Tô đại học sĩ dẻo dai.. dẻo dai. Đi nào, biết tin học sĩ đến nơi bản Hầu đã chuẩn bị rượu thịt tảy trần. Ở nơi này ta có một số Cao Ly mĩ nữ khá tốt. Mời học sĩ tắm rửa qua rồi nhập tiệc”
Ngô Khảo Ký cười cười.
Nói đùa Ngô Khảo Ký cũng là nam nhân, gần mười tháng xa nhà dục cấm sao nổi. Lúc này vua Cao Ly đang sợ sốt vó vì vụ Ngô Khảo Ký bắt đền bồi thường. Đào cả nhà cả cửa không đủ hai mươi vạn lạng bạc cho nên tạm thời gửi cho Ngô Khảo Ký 300 thiếu nữ Cao Ly trả trước một nhóm .
Được rồi Ngô Khảo Ký nhận lấy, nói chung trong quân Bố Chính đều có chung tình trạng của Ngô Khảo Ký, xa nhà lâu ngày thèm khát sinh lý, nếu không được thỏa mãn sẽ dễ phát điên. 300 tiếu nữ Cao Ly là hàng xịnh xò chứ không phải kỹ nữ cho nên Ngô Khảo Ký dám dùng. Đồng thời đây là do vua của Cao Ly tặng cho nên những cô gái này là cam chịu và chấp nhận. Ở đây không có sự hãm hiếp hay ép buộc gì, có ép là vua Cao Ly ép mà thôi. Ngô Khảo Ký để số này nhằm thưởng dần cho các tướng lãnh có công lao.
Ngoài 300 Cao Ly mĩ nữ thì Tống cũng biết điều đưa đến 500 mĩ nữ người Tống thân thể còn nguyên vẹn từ lúc đánh chiếm Vịnh Thanh Đảo. Tổng số mĩ nữ trong sạch các thế lực hiến tặng cho Ngô Khảo Ký có khoảng 1000 hắn để đó dùng dần. Còn về kỹ nữ thì trong quân của Ngô Khảo Ký nói riêng có đến một ngàn ngươi để phục vụ riêng cho hai vạn đại quân của hắn.
Số kỹ nữ này phần lớn bắt được ở Giang Tô hay Tô Châu Hàng Châu. Nơi này nổi tiếng là ổ mại dâm của Tống cho nên bắt Kỹ nữ là chuyện bình thường. Đại quân Bố Chính đi qua thì thanh lâu chắc chắn sập. Sau khi được quân y khám sét không có bệnh hoa liễu thì các vị kỹ nữ náy sẽ phục vụ trong quân 2 năm. Sau hai năm thì Ngô Khảo Ký theo chính sách nhân đạo sẽ thả hết và cấp đủ tiền để mấy người này hoàn lương. Nhưng nếu vẫn còn yêu nghề thì… tiếp tục làm vậy.
Cho nên có thể nói Ngô Khảo Ký lúc này cũng tự thưởng cho minh 3 siêu đại mĩ nữ trong sạnh một người Tống, một người Cao Ly, một người Phù Tang. Tuy không thể làm chuyện kia một cách hoàn hảo nhưng Ngô Khảo Ký vẫn có thể nghĩ ra cách sao. Có đôi lúc Ngô Khảo Ký đã nghĩ đến chuyện dong thuyền đi Châu Mĩ tìm cây cao su rồi. (*゚ロ゚)! !
Chuyện lại đi quá xa ngoài lề. Lúc này Tô Thức vội thưa: “ Tại hạ đến gặp Vương gia thì đã tẩy trần sạch sẽ… cái kia không cần không cần … khụ khụ…”
Tuy nói việc đi lầu xanh ăn chơi là thể hiện nho gia phong lưu khoái hoạt. Nhưng nói huỵch toẹt như Ngô Khảo Ký thì quá mất phong độ đi. Tô Thức thực mặt mo chịu không nổi.
“ Vậy sao? Vất vả cho Tô đại học sĩ .. vậy chúng ta nhập tiệc thôi…”
Hai người ngồi ăn uống trò chuyện rất vui vẻ, chí ít Tô Thức hiểu con người Ngô Khảo Ký ghét kiểu ăn nói văn hoa dài dòng cho nên vị này học sĩ lựa chọn cách nói đơn sơ mộc mạc nhưng dễ hiểu dễ thấm. Kiến thức của Tô Thức cực uyên bác, đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy. Cho nên chuyện trên trời dưới biển gì Tô Thức cũng biết mà đàm đạo cùng Ngô Khảo Ký ngay cả chuyện Ngô Khảo Ký quan tâm là Cao Ly, Phù Tang , Đại Liêu vân vân thì Tô Thức cũng một hai trả lời. Đến đây thì Ngô Khảo Ký có rất nhiều thông tin và hiểu biêt về các quốc gia này, ngay cả lích sử hình thành, các đời vua, tình hình Cao Ly mà Ngô Khảo Ký quan tâm thì cũng biết đến 8 9 phần thông qua Tô Thức rồi.
“ Nói đến hai mươi vạn luọng bạc thì chắc Cao Ly Tuyên Tông trả không nổi rồi, bức quá hóa liều tên này hợp binh cùng Đại Liêu thì cũng gây khó khăn nhất định cho Ngô Vương đó…” Tô Thức lúc này lại như một nhà quân sư cho Ngô Khảo Ký vậy khi hắn thỉnh giáo về vấn đề Cao Ly.
Cao ly dưới thời Thuận Tông có vẻ lấy lại được phong độ, tình trạng Cao Ly lúc này đang rất đoàn kết một dân tộc 4 triệu người cũng không dễ bắt nạt a.
“ Vậy theo Tô học sĩ chuyện này nên giải quyết ra sao? “ Ngô Khảo Ký thỉnh giáo mang tính tham khảo mà thôi. Hắn cũng không tin người Tống bày mưu tính kế của cho mình.
“ Cái này còn không biết Ngô Vương có dự định tương lai sẽ làm gì ở khu vực Đông Hải” Tô Thức một câu xương Vương hai câu xưng Vương nhưng Ngô Khảo Ký cũng không để ý lắm. Vì dẫu sao hắn cũng bị cả khi vực gọi là Đông Hải Long Vương. Gọi nhiều thành quen Ngô Khảo Ký cũng lười chỉnh bọn họ, thích gọi sai thì gọi hắn không quan tâm.
“ Thì bổn Hầu hành động đã rõ ràng, ta lập công ty Tân Bình Đông Hải chỉ làm ăn thương mại mà thôi. Buôn bán, nhận thuê mướn quân sự, kiếm chút lợi lộc mà thôi.” Ngô Khảo Ký ngay thẳng, mục đích của hắn quá rõ , thành lập một công ty như công ty Đông Ân Hà Lan sau này vậy, lũng đoạn thị thường buôn bán, kiếm tiền xây đựng Bố Chính thành một hòn ngọc của thế giớ. Ước mơ nhỏ bé , nhỏ bé.
“ Vậy thì dễ nói rồi. Theo như tôi thấy thì Vương Gia dường như muốn thành lập một hệ thống bến cảng để tàu bè ra vào bắt đầu là Lưu Cầu còn ở phía Nam xa hơn thì tôi không biết… điều này chính xác?” Tô Thức trầm ngâm vuốt râu hỏi.
Ngô Khảo Ký giật mình, con hàng này tinh ý nhỉ. Nhưng nói thật hành động của Ngô Khảo Ký rất rõ ràng cũng chỉ cần tinh ý là có thể nhìn ra được rồi.
“ Phải rồi bản Hầu muốn thành lập tuyến đường hàng hải đến Đông Á, trạm đầu tiên có thể là Quỳnh Châu , tiếp theo là Lưu Cầu, thuận tiện nhất thì Đại Tống có thể mở một vài cảng ở ven biển làm ăn cùng bản Hầu đôi bên cùng có lợi..” Ngô Khảo Ký nói thẳng lúc này Đại Việt đã chiếm Hải Nam đảo. Đại Tống khá khó cướp lại cho nên Ngô Khảo Ký cũng lấy Hải Nam đảo ra để đo lòng của Tô Thức.
Việc thành lập tuyến đường hàng hải thời này phải có một hệ thống cảng dọc đường đi. Cưc vài trăm km phải có một cảng đủ cung cấp lương thực, nước ngọt và có thể tu chỉnh tàu bè. Không thể cắm mặt chạy thẳng vài ngàn km như những con tàu sắt hiện đại được. Chính vì vậy thành lập bến cảng rất quan trọng.
“ Ồ nếu vậy thì tại hạ lại có một cách này. Yêu cầu Cao Ly Vương cắt nhượng Tế Châu đảo cho Ngô Vương là được rồi. Nơi đó thích hợp làm một căn cứ hải cảng. Đại Tống dĩ nhiên hoàn toàn ủng hộ Ngô Vương tới làm ăn, nhưng dẫu sao cảng của Đại Tống vẫn là thuộc Đại Tống cảng Lưu Cầu vẫn là của Lưu Cầu, chỉ có cảng thuộc sở hữu của Ngô Vương thì mới thực sự giúp được nhiều cho ngài…” Tô Thức đúng là vì mục đích mà đang thực sự hiến kế cho Ngô Khảo Ký . Cái này là thực tâm thực bụng hiến kế. Chỉ có thể bắt được lòng tin của Ngô Khảo Ký thì chuyện sau đó mới dễ lừa lọc hắn.
Các Nho gia không chỉ là những con mọt sách, những tài năng Nho gia chân chính còn là những nhà hùng biện, ngoại giao suất sắc, giỏi nắm bắt tâm lý của người đối diện.
“ Đảo Jeju?” Ngô Khảo Ký giật mình.
“ Ồ Ngô Vương biết cả tiếng Cao Ly? Đại tài a” Tô Thức đúng là vì mục đích bỏ qua mặt mũi mà vuốt mông ngựa .
Ngô Khảo Ký đỏ mặt , hắn biết mẹ gì tiếng Hàn, quang trọng là đảo Jeju hay người Hán gọi là Tế Châu sau này rất quan trọng về mặt quân sự. Ngô Khảo Ký quên béng mất chuyện này, đảo này cực lớn diện tích gần 2 ngàn kilomet vuông, lại có nhiều khu có thể chăn thả gia xúc , khí hậu quanh năm ôn hòa mát mẻ. Lúc này hoang vu nghèo đói nhưng sau này sẽ trở thành căn cứ địa chăn thả chiến mã cho quân Nguyên Mông tấn công Nhật Bản. Cái đảo này rất hợp lý nha.
Ngô Khảo Ký hơi ngơ người, Tô Thức thực sự bày mưu cho hắn sao. Nhưng đúng là nếu chiếm Tế Châu đảo thì rất hợp lý, ở Đông Á Ngô Khảo Ký sẽ có chỗ cắm rùi. Nhất là nếu Vua Cao Ly cắt đất bồi thường thì nơi này sẽ không có tranh chấp và chỉ cần duy trì một lượng nhỏ quân đội để canh giữ mà thôi. Một vốn bốn lời a, tuy Lưu Cầu cảng quan hệ khăng khít nhưng làm sao có thể so sánh với đất đai của chính mình cơ chứ.
Ngô Khảo Ký thực sự động tâm.
“ Cảm ơn Tô huynh chỉ giáo.” Ngô Khảo Ký thực sự cảm kích, không cần biết nguyên do gì nhưng sách lược mà Tô Thức đưa ra không hề có hại cho Ngô Khảo Ký dù đứng ở mọi phương vị để xem xet. Có thể nói là trăm lợi vô ại. Một sách lược cao minh vô cùng. Chính vì vậy Ngô Khảo Ký cũng cảm thấy có ấn tượng tốt vơi Tô Thức mà xưng huynh gọi đệ.
“ Hả hả…. tại hại không dám chèo cao a.. Thân phận của ngài là Vương gia, tại hạ tuy có quan chức nhưng cũng là vô tước vô công cho nên không dám không dám” Tô Thức làm ra vẻ khiêm tốn.
Ngô Khảo Ký lại có vẻ khó hiểu. Đông Hải Long Vương chỉ là thổ phỉ danh hào, không được bất kì hệ thống chính trị nào công nhận. Vương gia cái này gọi cho vui thôi chứ không thể coi là thực vương gia. Tước vị của Ngô Khảo Ký ở Đại Việt chỉ là Hầu gia. Nói chung Hầu gia ở Đại Việt thì ở Đại Tống cũng được sự tôn trọng nhất định nhưng không đến mức như Tô Thức tỏ ra lúc này.
“ Tô đại học sĩ… chuyện này rốt cuộc ra sao?” Ngô Khảo Ký cảm thấy có gì đó không đúng nên dò hỏi.
“ À , đây là hảo sự hảo sự… hạ quan mải mê nói chuyện cùng Vương gia cho nên quên chính sự..” Tô Thức giả vờ cười cười bối rối làm như mình thực sự vui chuyện mà quên chuyện quan trọng vậy.
“ Khoan gọi Vương gia nữa cái này không quá hợp lý. Bản Hầu chỉ là Hầu tước gia mà thôi. Chuyện quan trọng là gi? Không biết Đại Tống lại muốn có hợp đồng nào? “ Ngô Khảo Ký khó hiểu, theo hắn biết thì chuyện quan trọng giữa Ngô Khảo Ký chỉ có quan hệ mua bán, thuê mướn mà thôi.
“ Chúc mừng Ngô Vương, lần này hạ quan đến là mang đến chiếu chỉ phong vương cho ngài a” Tô Thức lúc này mới ngả bài lôi ra chiếu phong vương cùng ấn tín , ngọc đái cùng các phụ kiện lễ bộ của Vương gia cho Ngô Khảo Ký từ hộp gỗ đàn thanh tinh mĩ.
“ Cái này là nhà nào Phong Vương cho ta… Đại Việt sao có thể thông qua Tô học sĩ để truyền chỉ cho ta vậy? “ Ngô Khảo Ký hơi choáng.
Phong vương cho Ngô Khảo Ký chỉ có thể là Đại Việt, cùng lắm thì mấy thăng em ở quốc gia bọn hắn phong cho Ngô Khảo Ký mấy cái vương gia chức cong cong cho vui. Ngô Khảo Ký chưa từng nghĩ Đại Tống sẽ phong vương cho hắn. Dù có bao nhiêu thần kinh tự sướng thì hắn cũng chưa nghĩ qua vì đó là điều bất hợp lý.
Nhưng tại sao chiếu phong vương từ Đại Việt lại thông qua tay Tô Thức, chẳng nhẽ mình đi quá xa cho nên sứ thần Đại Việt không tìm được mà tìm tới Đại Tống nhờ giúp đỡ.
Như vậy quan hệ Đại Tống – Đại Việt tốt lại rồi? cũng không đúng a, kể cả tốt chừng nào thì cũng phải có môt vài của triều đình Đại Việt ở đây. Đại Tống chỉ là dẫn đường mà thôi, không thể nào chiếu chỉ, con dấu, ngọc đái của Vương gia đều giao hết cho người Tống như vậy.
Ngô Khảo Ký hơi choáng váng. Khó hiểu vô cùng.