Jayavirahvarman quả thật rất khéo léo, hắn hết sức nhún nhường cầu mục đích nhưng hắn cũng tỏ ra kiên quyết nếu bị ép đến đường cùng.
Cũng không có gì lạ cả, ai bị ép vào đường cùng như Jayavirahvarman đều sẽ có cách xử lý tương đương thôi.
“ Quân Phimai chúng ta cũng sẽ cống nạp cho quý quốc tài vật để đổi lại thời gian tạm thời ở lại Minh Hoá. Thậm chí chúng ta có thể biến can qua thành đồng minh, đôi bên giao hảo”
Jayavirahvarman rất có thành ý, vốn dĩ nếu đây là một thế lực bình thường của Đại Việt khả năng cao sẽ chấp nhận sự “phương án này”.
Nhưng Jayavirahvarman không biết được rằng, vì Ngô Khảo Ký mang đến cho quân đội Bố Chính quá nhiều vũ khí, trang bị uy lực. Cho nên quan viên Bố Chính lúc này lá gan đã rất lớn.
Thêm vào đó Tuyên Hoá chính là dạ dày của Tân Bình Lộ, một mình Tuyên Hoá đủ sản xuất nuôi sống cả Tân Bình. Một nơi quan trọng như vậy thì tuyệt đối sẽ không chấp nhận cho một nhánh quân lạ ngoại tộc ở bên.
Chính vì lý do này mà Khúc Thanh Tùng lắc đầu một lần nữa .
“ Thành ý của các vị, chúng ta hiểu. Nhưng Tân Bình Lộ có nguyên tắc của mình. Các vị không thể đóng quân ở Minh Hoá. Rời đi trong hoà bình là kết cục tốt đẹp nhất cho các vị.”
“…. Không phải doạ dẫm, nhưng một khi để quân đội của chúng ta phải tiến vào Minh Hoá thì các vị cũng không có khả năng gây lên bất kể một tổn thương đáng kể nào cho chúng ta. Ngược lại, các vị sẽ không một ai có thể sống sót nổi”
“ Đỗ Siêu đội trưởng , ngươi biểu diễn một chút cho mấy người này xem”
Khúc Thanh Tùng quay qua Đỗ Siêu mới 15 tuổi mặc chiến giáp kín thân đứng bên cạnh làm vệ sĩ mà nói.
Đỗ Siêu quá nhỏ, không đủ kinh nghiệm để độc lĩnh một nhánh quân, cho nên lần này hắn đi theo bảo vệ Khúc Thanh Tùng và cũng là tăng thêm lịch luyện.
“ Dạ đại nhân”
Đỗ Siêu giọng nói non nớt gầm vang, sau đó hắn hùng hổ bước ra ngoài nhà Rông.
Người Khmer cũng dựa theo biểu hiện gương mặt của Jayavirahvarman mà không ngăn cản, tất cả đều chú ý xem tên giáp sĩ người Đại Việt này sẽ làm gì tiếp theo.
Chỉ thấy Đỗ Siêu thành thục móc túi da nhỏ bên hông một ống đồng nhỏ, sau đó lại lôi từ. “Ba lô” ra một thanh gỗ nhỏ phía sau lưng.
Ống đồng nhỏ không có gì lạ ở Bố Chính. Đây chính là “bật lửa” hay nói đúng hơn đây là dụng cụ giữ lửa cho quân sĩ Bố Chính. Còn que gỗ kia không có gì khác, đó chính là lựu đạn chày , vũ khí bộ binh tiêu chuẩn Ngô Khảo Ký chế tạo cho binh sĩ.
Chưa có đá lửa cho nên Ngô Khảo Ký chỉ có thể dùng cách thô sơ nhất để chế tạo lựu đạn.
Dùng dây đốt nằm lồng bên trong lòng cán gỗ rỗng. Cần phải mở nắp đáy cán gỗ thì dây đốt mới lộ ra. Đây chính là thiết kế bảo hiểm cho thứ lựu đạn kém an toàn này. Chế lung tung lựu đạn dây đốt đến lúc ấy chỉ sợ quân địch chưa bị nổ chết thì lính Bố Chính chết trước vì tai nạn mất.
Ống giữ lửa được làm từ vỏ đồng, nắp vặn rất cẩn thận. Bên trong là lớp lõi đất sét cách nhiệt. Cấu trúc ống đồng như thỏi son vậy, có thể đẩy ngòi thừng tẩm KNO3 lên trên.
Ống giữ lửa khi đóng thì chỉ có một số nhỏ không khí có thể thoát vào thông qua các lỗ nhỏ so le, chính vì thiếu ôxy cho nên thừng KNO3 cháy cực chậm.
Một ống giữ lửa này có thể cháy trong 48 tiếng đồng hồ, rất tiện dụng cho pháo binh hay đám bịn sĩ sử dụng lựu đạn.
Khi này Đỗ Siêu bật nắm ống đồng, vặn cho thừng KNO3 ngoi lên, miệng thổi hai ba lần khiến thừng cháy chậm đỏ rực.
Hắn không nói lai lời trừng mắt lườm đám võ tướng Khmer sau đó ánh nhìn dừng ở Jayavirahvarman đầy khiêu khích.
Tay hắn không ngừng châm lửa cho lựu đạn sau đó chẳng thèm nhìn mà quay lưng ném bừa khỏi cửa chính.
Xì xì xì….
Lựu đạn lăn lông lốc trên nền đất nện sau đó…
Uỳnh…:
Một tiếng nổ lớn vang lên… bụi đất cát văng tung toé. Tuy chỉ có 1kg thuốc nổ đen nhưng ở thời đại mà không ai biết thuốc nổ là gì thì nó thật là khủng khiếp.
“ Ôi…” Jayavirahvarman giật mình không nhẹ…. Hắn cố lấy lại bình tĩnh để không mất mặt. Nhưng gương mặt khá trắng của thằng này lúc này hơi tái đi đã bán đứng nội tâm của hắn.
Cả đám võ quan sợ hãi hô hào, theo bản năng bọn họ rút ra đao kiếm chĩa về đám Đỗ Siêu.
Nhưng không biết từ lúc nào mỗi thằng thuộc đội Đỗ Siêu đều từ lúc nào cầm trong tay một khúc gỗ cùng ống đồng nhỏ chơi đùa.
Đám võ quan Khmer thấy vậy sợ hãi đạp đạp đạp lui lại.
Bên ngoài nghe động thì cả đám thân binh của Jayavirahvarman như muốn ùa vào. Nhưng một trăm mạng giáp sĩ của Bố Chính xếp bên ngoài nhà Rông cũng rút đao bạt kiếm ngăn chặn.
Thậm chí không ít trong đám quân Bố Chính cầm trong tay “khúc gỗ” uy lực kia.
“ Giang Hà Mân (Jayavirahvarman) ta khuyên ngài nên ước thúc thủ hạ. Một viên lôi đạn nho nhỏ này đủ tạc một lỗ nhỏ trên đất cứng. Nhưng một thùng lôi đạn như vậy đủ thổi bay nơi này… chúng ta gan bé run run ray… không kiểm soát nổi nhỡ may châm châm lửa thì….”
“ BÙM …. Cả căn nhà này biến mất..”
Khúc Thanh Tùng cũng cầm trên tay một thanh đồng có chứa dây cháy chậm KNO3 mà khua khoắng… hắn biểu diễn động tác bùm … như hoa nở khiến tâm can cả đám người Khmer ở đây như thắt lại.
Không những người Khmer mà lính Bố Chính đi theo bảo vệ Khúc Thanh Tùng cũng thót cả tim..
“ Khúc đại nhân, múa may ít thôi, bén lửa thật đấy…” Đỗ Siêu tái mặt túm lấy chùm dây cháy chậm của ba lô thuốc nổ dấu đi, ánh mắt cảnh giác nhìn động tác của họ Khúc.
Khúc Thanh Tùng lúc này hơi lúng túng khụ khụ kín đáo ho hắng. Lúc nãy hắn diễn nhập vai quá. Cầm lửa múa lung tung cả.
Jayavirahvarman hai mắt lảo như lạc rang, hắn không biết đám người Đại Việt giả hay thật nhưng từng câu từng chữ của Khúc Thanh Tùng thực sự như búa tạ đập vào đại não của đám người Khmer khiến chúng vừa đau đớn vừa hoang mang vậy.
Một thanh gỗ đã có uy lực như vậy, cả một cái hộp lớn đeo sau lưng đám người Đại Việt thì Jayavirahvarman thà tin lời đe doạ của tên sứ thần đáng ghét kia là sự thật.
“ Kìa, sứ giả đại nhân nói đi đâu rồi. Chúng tôi tiểu quốc làm gì có ý đồ mạo phạm thiên quốc. Như vậy đi, chúng tôi nguyện ý trở thành thần tử Đại Việt, thần phục Đại Việt”
Jayavirahvarman quyết định rất nhanh. Đừng nghĩ thằng này dễ dãi cũng đừng nghĩ hào quang nhân vật chính hay người xuyên không gì đó bạo phát, chỉ cần một quả lựu đạn nổ khiến một tên thủ lãnh có thể dễ dàng đầu hàng, thần phục.
Nếu ai nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy thì sẽ chết không kịp ngáp đấy.
Phải ở vào tình thế của Jayavirahvarman mới hiểu tại sao hắn quyết định như vậy. Lúc này trở về Khmer ít nhất quân của hắn sẽ chết thêm 1/3 trên đường đi.
Jayavirahvarman ló mặt khỏi dãy Trường Sơn khả năng sẽ bị săn lùng ngay lập tức. Ở lại Minh Hoá thì bị Đại Việt đánh, mà có không bị đánh cũng khó mà tồn tại khi vùng này quá bé không đủ lương thực.
Thêm vào đó quân Đại Việt lại có thứ vũ khí uy lực kinh hồn, Jayavirahvarman không dám tự tin chiến đấu cùng người Việt.
Trái cũng chết , phải cũng chết, phản kháng chỉ khiến con đường đi đến địa ngục của hắn mau hơn.
Cho nên cách tốt nhất của Jayavirahvarman đó là đầu hàng.
Nhưng chọn đối tượng để đầu hàng cũng là môn học vấn cao. Nếu đầu hàng vua Khmer thì Jayavirahvarman cả đời này chưa chắc ngóc đầu dậy nổi. Còn đầu hàng Đại Việt thì hắn vẫn có khả năng chờ khôi phục mà đánh ngược về Khmer.
Lúc này Jayavirahvarman là chó có nhà táng, là chuột chạy qua đường. Mục tiêu duy nhất của hắn đó là sinh tồn. Jayavirahvarman làm sao biết được hắn có vận mệnh thiên tử Khmer? Nói thẳng một câu, chẳng có ai nghĩ đến thằng này sau sáu năm nữa lại có thể thống nhất được nội chiến của dân Khmer cả.
Như vậy Jayavirahvarman đầu hàng một cách gọn lẹ là chuyện dễ hình dung.
Nhưng Khúc Thanh Tùng không phải dễ nói chuyện như vậy.
“ Giang Hàn Mân đại nhân, ngài có ý bỏ sáng theo tối đầu hàng.... chủ công nhà ta đó là chuyện tốt. Nhưng có mấy việc ta cần nói rõ với ngài”
Tùng nói rất thâm ý, chủ công là ai? Dĩ nhiên không ai gọi Vua Càn Đức hay Ỷ Lan Thái Hậu là chủ công cả. Như vậy chủ công ở đây chính thị là Ngô Khảo Ký rồi.
Có nghĩa Khúc Thanh Tùng muốn Jayavirahvarman đầu hàng thế lực quân phiệt Bố Chính chứ không phải Đại Việt.
Jayavirahvarman nhíu mày cảm giác có chút ngoài ý muốn nhưng hắn vẫn bình tĩnh lên tiếng: “ Xin mời sứ giả nói”
“ Thứ nhất đó là quân Khmer phải buông bỏ vũ khí chờ Chủ công sắp xếp. Ngay cả ngài cũng phải thề trung thành với Chủ công cùng nghe theo sắp xếp của ngài ấy.”
“ Tiếp theo thì Giang Hàn Mân đại nhân cảm phiền dẫn theo thân binh theo ta đi ra mắt chủ công”
Khúc Thanh Tùng đưa ra những điều kiên hết sức khắc nghiệt.
Việc Jayavirahvarman dẫn theo một nhóm nhỏ thân binh ra núi để gặp Lý Từ Huy đó là cược mạng sống. Không biết gã này sẽ quyết định ra sao.
Khi này ở ngoại vi thành Ô Châu sau nhiều ngày thăm dò thì cả hai phe Chiêm Việt đã có trận đụng độ đầu tiên.
Mấy ngày này nắng nóng ruộng khô, đã đến lúc thu hoạch, nhưng lại cũng là thời điểm thuận lợi để tấn công khi mặt ruộng đã không còn quá sức lày lội.
Người Chiêm vẫn là phe chủ động tấn công bởi lẽ bọn họ không cong lươn thực.
Đường về của bọn họ cũng bị cắt đứt bởi chiến hạm Đại Việt đã xuất hiện ở sông Thạch Hãn và phong toả nơi đây. Quân của tướng Tang chỉ có một con đường duy nhất đó là đáng tan đội quân Đại Việt trước mặt rồi tiến vào thành Ô Châu nếu không sẽ bị chết đói nơi đây.