Thật ra Ký nghiên cứu độc môn dập tiền này với mục đích tiền của Đại Việt không bị làm giả, Đại Việt không chơi khăm.
Nhưng Ký sẽ không biết rằng tương lai sau vụ dính chưởng tiền xấu của Đại Tống thì mấy thằng khốn này sẽ rất thông minh phá giải độc chiêu của Ký.
Chuyện này nói sau.
Chỉ biết lúc này bụng Huy đã hoi chướng lên nhô nhô một chút, tháng 11 đã lạnh lạnh. Quân Đại Việt Viễn Chinh đã về với tổ quốc đất mẹ. Toàn dân ra chào đón rồi… đây là con cưng của Đất Việt , là niềm tự hào vinh quang cho Đất Việt, khiến kẻ thù phải cúi đầu sợ hãi, khuất phục. Không chào đón mới thật có lỗi.
Mười vạn đại quân, khí thế không thể không nói đáng sợ như thế nào hình dung. Toàn là bọn bưu hãn vào sinh ra tử chiến trường. Toàn là lão binh sức một địch nhiều. Chỉ cần có bọn họ tại Thăng Long- Đại Việt một chút cũng không lo lắng.
Mười vạn Đại quân theo lối Sông Hồng lần lượt vận mấy lần mới về tới Thăng Long. Vốn dĩ thực tế nên để bọn này hồi hương nhưng nghĩ đi nghĩ lại Ký muốn tổ chức Đại Điển vinh danh chi đám này.
Tại Thường Tín Thành phía Nam Thăng Long là nơi mười vạn quân tụ tập. Hôm nay họ trùng trùng điệp tiệp ăn mặc tốt nhất, quần áo sạch sẽ giáp mão chỉnh chu từ từ hành quân về Thăng Long Thành.
Giờ này thành vây chạy dọc sông Tô Lịch đoạn cung lớn nối từ Thành Thăng Long đến Huyện Thọ Xương đã bỏ.
Theo Huy thì Hoàng Thành cùng một lớp La Thành là quá đủ. Lại thêm Thành Ngoại chỉ tổ cản trở phát triển ở nơi đây.
Nếu địch nhân đã có thể oánh tới Thăng Long trong hoàn cảnh Đại Việt hiện tại thì có thành ngoại hay không có tác dụng gì?
Ký nghe phải, chẳng nhẽ mình tự tin không đủ bằng dàn bà sao?
Cho nên phá luôn kiên thông bên ngoài thành khu dân cư.
Đoạn Sông Tô Lịch này còn có một nửa đã đắp bờ một bên đá tảng cùng xi măng. Nửa bên kia Sông thì Ký chưa quyết định vì hắn đang tính đào sâu mở rộng sông cho thuyền lớn vào lập thương cảng. Từ đó Đấu Hồ chỉ là Quân Cảng tách biệt thương cảng tránh nhốn nháo lộ xộn mất trật tự.
Vốn dĩ suy nghĩ vì sợ thiếu tiền, nhưng nay Tống Béo buff cho nhiều vậy, không làm lớn phí của. Cái này lịch trình đã đưa lên trên triều hội thảo. Đa số không ai phản đối, chỉ một số nghi ngại vấn đề tài chính. Nhưng Ký nói cứ yên tâm, năm sau Đại Việt lại có khoản lớn về.
Lời Nhiếp Chính Vương nói về tiêng bạc là mọi người tin, vì ông này kiếm tiền là kiếm cả cục dễ nhìn nên ai cũng lầm tưởng. Nói thẳng Huy Kiếm gấp 3-5 lần Ký nhưng nó cứ rỉ rả liên tục dót vào túi khó ai nhìn thấy và tổng kết.
Vậy thì cầu vồng gỗ tạm ba cái xây dựng trên ba đoạn sông khiến dân cư vào ra dễ hơn, thuận tiện hơn.
Lần này 10 vạn đại quân là tiến theo đường quan lộ trải nhựa đường từ Thường Tín về Thăng Long. Bọn Họ hướng tới đó chính là Khu Quân doanh Đấu Hồ.
Vốn dĩ cái đường này khó đi lắm, chỗ Tô Lịch đoạn ở đây rắc rối, có nhị hà, có Đại Trạch phía trong thôn với Tô Lịch lại thông Đại Hồ , Thái Hồ - Quốc Tử Giám.
Có điều bị lấp cả rồi …. Khụ khụ…. Đại Hồ còn xây bao đúng hình chữ nhật làm hồ chứa nước còn lại Thái Hồ Lấp, nhị Hà lấp, Đại Trạch… lấp hết….
Cho nên chỉ còn sông Tô Lịch cắt ngang chỗ này lại được đắp cầu vồng gỗ tạm dùng. Vì thê dễ đi là phải .
Hai sáu tháng Lý Từ Huy nhập Thăng Long, nơi này đã thay đổi diện mạo đến không ai nhận ra được.
Hồ lấp nện đất voi lu chắc chắn tạo ra vô khối diện tích mới cho dân định cư hay tái định cư. Giao thông lại thuận tiện.
Thêm vào đó một cái hồ chứa 2x2 km thừa đủ nước cung cấp mùa màng cho 3 cái huyện Thọ Xương. Cho nên mấy cái sông, trạch kia lấp đi cho dễ làm đường ô bàn cờ là đúng đắn.
Lúc này chờ đợi đứng nghẹt bên đường là dân quân, cảnh vệ . Dân từ Quảng Đức Huyện, Thọ Xương Huyện, Phụng Thêm Phủ, Lâm Khang Khẩu, thậm chí dân Kinh Bắc , Sơn Nam, Sơn Tây, Sơn Nam không ít người nô nức về đây đón chào anh hùng quân.
Hai trăm ngàn? Không có lẽ hơn… đông khủng khiếp… 3 vạn Cấm Vệ quân phải bủa ra hết mới đủ quản lý nơi này.
Có điều dân chúng không có làm loạn, tuân theo sắp xếp.
Quân đội Cấm Vệ Quân này không hề giống Thiên Tử quân trước đây ở Thăng Long. Nghiêm túc, nghiêm trang, nghiêm cẩn, nhưng không hách dịch.
Quy củ làm việc, phân ô chia khu cho người dân. Lo nước, lo cả thức ăn, thậm trí có cả lều trại tạm cho người ở xa.
Hỏi ra mới biết nhị thánh lường trước nên chuẩn bị, không muốn bá tánh từ xa đến mà chịu khổ ải.
Khủng bố số dân tụ tập như vậy…. Để lo lắng hết cần bao tiền? Người có học bắt đầu nhẩm tính sau đó tái mặt sợ hãi.
Nhưng nhị thánh giàu lắm, bọn họ lo cái gì không biết nữa ha ha.
Vì sao Ký phải làm rùm beng tốn tiền tốn của như vậy?
Hắn là kiểu người ưa rườm rà?
Không hề, thằng khốn này đã đổi thay, hắn làm gì cũng có mấy tầng ý nghĩa. Thưởng công khánh công cho công thần chiến sĩ? Chuẩn.
Nhưng nhiều hơn đó là ngưng tụ lực lượng dân tộc, ngưng tụ tinh thần dân tộc.
Chỉ có tổ chức những cuộc meeting lớn kiểu này mới khiến tinh thần dân tộc toàn dân dâng cao.
Thứ đến chính là khiến quân các xương lộ hiểu rằng, các ngươi là con em Đại Việt, chiến đấu co dân chúng Đại Việt, chiến đấu cho thể chế Đại Việt nơi có thể ngưng tụ cái hồn Việt Tộc. Các ngươi không phải chiến đâu cho thế gia, không chiến đấu cho cá nhân thế lực nào cả.
Để đến một ngày nếu thế gia yêu cầu họ chĩa giáo về Thăng Long, họ sẽ nghĩ về ngày hôm nay. Ở những vùng đất kia họ đã từng bao giờ được hưởng cái không khí này? Đãi ngộ này?
Cho nên càng phải làm lớn, nghiêm trang, xúc động.
Bước qua ba cây cầu chính là to lớn sừng sững một công trình kiến trúc nơi cạnh với Giao Miếu.
Đài tưởng niệm anh hùng liệt sĩ đã hi sinh trong cuộc Bắc Chinh lần này.
Cá tấm bia đá to lớn gắn trên bữc tường xi măng khổng lồ quét vôi trắng.
Tên các liệt sĩ.
Điều chưa từng có trong tiền lệ.
Trước đây bịn sĩ chết trận ở thời nhà Lý , Lê còn ít. Có ai nhớ đến binh sĩ quèn họ không?
Chưa từng có.
Chỉ có nhị thánh nhớ đến.
Voi trắng dẫn đầu quân đoàn, trên ngai lưng ngồi một người đàn ông cao lớn, gương mặt sắc cạnh nhưng có ôn nhu cùng tường hoà, ông ta có 6-7 phần tương tự khuôn mặt Nhiếp Chính Vương Đại Việt.
Ông ta chính là Tây An Vương đương kim Thống Chế Đại Việt quân, Thái Uý triều đình và là anh trai của Thánh Thần Vương. Người đã một mình chỉ huy người Mân yếu ớt khiến họ có thể chiến thắng Đại Tống trong một trận đại chiến chính diện sòng phẳng.
Tây An Vương ngồi vị chí này không ai dám cãi, không ai dám phản đối hay cạnh tranh, không phải bởi vì ông ta gia thế hiển hách, không phải vì quan hệ cá nhân, mà bản thân ông ta đủ tài năng đủ đức hạnh ngồi đó.
Thế gia thổn thức, Ngô thị quá nhiều nhân tài đỉnh cấp, họ ngồi lên Tông thất vị trí Đại Việt không có gì cần bàn cãi nữa, không có ai xứng đáng hơn họ lúc này.
Một người Bá chủ phương bắc, hùng binh tăm vạn, cả phương bắc phải khiếp vía khi nhắc tới tên Khả Hãn Bắc Nguyên Ngô Khảo Tước. Một người hùng cứ phương Nam, Chiến thần bất bại, lại có tài cai trị quốc gia, nắm trong tay binh hùng tướng mạnh Đại Việt quân có thể chinh phạt tứ phương Ngô Khảo Ký . Lại một người lấy sức một mình thay đổi cục diện bi thảm của một quốc gia lân bang nhỏ bé bị Đại Tống bắt nạt, tài năng của ông ta cũng được vang danh thiên hạ. Tây An Vương Vạn Thắng Tướng Ngô Khảo Tích. Toàn người như thế này ai có thể tranh phong cùng Ngô gia? đó là không kể còn có một Kình Thiên Trụ Lý Thường Kiệt đang ở Bố Chính nơi vẫn được đánh giá là pháo đài bất khả xâm phạm trên thế gian…. Thổn thức thổn thức.
Nói đến Ngô Gia lại không thể không nhắc đến hai vị con nuôi của Ngô Thường Hiến mỗi người một vẻ đều là tài năng thống lĩnh một phương Ngô Khảo Tứ và Ngô Khảo Bình.
Lúc này Ngô Khảo Tích chợt đứng dậy trước tiếng hò reo hoan hô như sấm của muôn dân, nhưng hắn không phải vẫy tay với họ mà một tay túm chặt lan can lọng Voi, một tay kính lễ đưa ngang trán mặt nghiêm cẩn hướng về đài tưởng niệm Liệt Sĩ Anh Hùng Đại Việt Quốc mà chào.
Một tiến tù và thổi lên. Đoàn quân anh hùng nối dài như bất tận chợt hô to “ KÍNH LỄ” rồi bọn họ răm dắp đưa tay qua trán vẫn đi thẳng nhưng mặt quay trái hướng về đài tưởng niệm Liệt Sĩ Anh Hùng Đại Việt Quốc mà chào…
“ Rào… rào…rào….”
Hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn.. những bộ thiết giáp cử động âm thanh kinh hãi nhân tâm. Người THĂNG LONG sẽ nhớ mãi ngày hôm nay.
Hán doanh.
Chu Lực ưỡn ngực bước đi tay đưa kính lễ nhưng hai mắt đỏ hoe lệ trào tan.
“ Huynh đệ , ngươi chết có ý nghĩa Đại Việt dân sẽ nhớ mãi đến ngươi. Ta nghĩ rồi, làm dân một quốc phải là Đại Việt quốc mới không hổ thẹn tấm thân này”
Dưới không khí hào hùng tráng lệ này, suy nghĩ kiểu đó 100% có thể nảy ra bất kỳ lúc nào.
Trước đây có thể Âu Phi- Hán- Triều chiến đấu vì thân phận tự do.
Nhưng ngày hôm nay đổi khác, trong lòng bọn họ đã đổi thay… sống làm trai Đại Việt mới đáng. Ở nơi kia chỉ mang lại ám ảnh quad khứ tủi nhục mà thôi. Giá như mang thêm được người trong thôn đến Đại Việt , giúp họ thoát bể khổ thì bao nhiêu tốt đẹp.
Ngô Khảo Ký thành công, triệt để thành công. Đôi khi á, người da dả giảng đạo lý , giáo hoá, đồng hoá cái gỉ gì di cũng không lại một khoảng khắc độ phá này.
Lực ngưng tụ nâng lên cao ngất , cao đến không thể cao hơn được nữa.
Dân chúng chú ý đến . Cũng ngưng hò reo. Bọn họ cũng hướng về tưởng niệm đài cúi đầu lễ . Họ không biết làm quân lễ nhưng biết cúi đầu.
Phía trước xa lọng nhị thánh đã đến.
Nghi thức đón tiếp bắt đầu.
Lầm này Nhị Thánh đi nhị xa khác nhau. Tất nhiên quy cách giống đúc, đều là cửu mã kéo xe.
Ngô Khảo Ký đến trước, hắn không vội vã nhưng nhanh chóng xuống xe bước tới.
Chính tay tự mình cùng lực sĩ đẩy bục hạ Tượng đến nơi Bạch Chiến Tượng mà Đại Ca hắn đang tại.
Quan viên sững sờ, Nhất thánh lại có thể làm công việc hạ đẳng này sao?
Nhưng họ chợt nhận ra. Nhất thánh cùng Thống Chế là anh em, là huynh đệ tình thâm, vậy thì có gì không thể.
Ký đứng một bên cung kính chờ.
Tích chỉ có thể cười khổ đi xuống.
“ Lão đệ, ngươi đúng là đưa đại ca lên dàn lửa rồi.” Tích đấm đấm Ngô Khảo Ký vào vai.
“ Cả đời Đại ca chỉ nghĩ cho người khác, ta một lần hầu hạ ngươi cũng cảm thấy khó chịu sao? “ Ngô Khảo Ký cười to sảng Khoái.
Huynh đệ ôm chầm lấy nhau xúc động. Có huynh đệ như vậy, còn sợ thế giới này tựu có kẻ thù tới đây?
Tới một giết một , tới trăm giết vạn.