Lúc này thư phòng Ngô Thường Hiến tại Ngô gia Hầu phủ Đỗ Bách đang quỳ gối nơi đó. Đỗ Bách cúi gằm mặt như rất sợ hãi hay nhu thuận nhưng thực tế là hắn đang dấu đi vẻ mặt bất bình cùng không mấy sợ hãi của mình. Thật không hiểu nổi một cái gia binh tại sao lại có được cái gan lớn như vậy.
“ Được rồi, ngươi lui xuống. Nhớ chuẩn bị nhanh chóng quay lại báo cho Ngô Khảo Ký biết, Tửu Xưởng tại Bố Chính là gia tộc tiếp quản, việc phân chia cổ tứ hắn nói không tính. Việc đó trong tộc sẽ có bàn bạc và quyết định sau.” Nói đoạn Ngô Thường hiến quay qua một người thanh niên mặt quan như ngọc cao lớn đứng bên phải mà nói.
“ Khảo Tích, hai ngày tới ngươi nghỉ phép, tranh thủ mang theo 200 thân binh xuôi nam tiếp quản Tửu Xưởng, chớ để em ngươi làm bậy. Hắn đúng là đánh chết không chừa thói hàm hồ. Ngươi phải cứng rắn biết chưa”
Người thanh niên cao lớn dạ vang, hắn chính là trưởng tử nhà họ Ngô, Ngô Khảo Tích hiện tại đương chức Phò Mã Đô Úy cũng là Tòng Ngũ phẩm tương đương Ngô Khảo Tích nhưng là cận vệ của vua và rất có thực quyền.
Đỗ Bách cũng ra vẻ nghe lời mà dạ vang một tiếng cho là phải sau đó lui xuống. Nhưng ngay khi ra khỏi Ngô phủ thì gương mặt tên này trở nên thâm trầm vô cùng.
“ Đúng như chủ công dự đoán, cũng may chủ công đã có chuẩn bị. Vậy thì tiếp theo kế hoạch cần phát động rồi”
Đến đêm tối thì mọi chuyện cũng có phần lắng xuống. Long thành quyền húy cũng như dân chúng sau một ngày xôn xao bàn tán về Ngô- Đỗ hai nhà có lẽ cũng cần nghỉ ngơi một ngày mà tiếp sức cho việc hóng chuyện ngày mới. Dự tình chuyện Ngô – Đỗ hai nhà là không dễ lắng xuống như vậy đâu.
Lúc này trong thư phòng của Đỗ Như Thanh gia chủ Đỗ gia có mặt ba người. Đỗ Như Thanh dáng người to lớn nhưng hơi béo mập, gương mặt tròn tròn thêm hai chùm ria cá chê nhìn cực tếu.
Nhưng đôi mắt của hắn thì tinh quái vô cùng. Người này cũng không thể là cái đơn giản nhân. Người thứ hai đó chính là Đỗ Thị mẫu thân của Ngô Khảo giờ này nàng đang ung dung nồi trên ghế mà ngắm nhìn cậu em trai làm việc cùng thân binh Đỗ Bách. Nói thực chuyện đàn ông tranh đấu nàng không có mấy hiểu, trước đây nàng chỉ là tiểu mưu mô tìm cách che trở cho con trai, nhưng lúc này nàng không dám quá can dự vào, nàng ý thức được con trai của mình là mưu đại sự. Thứ mà nàng không quá thấu hiểu.
Đỗ Như Thanh gập lại quyển tấu chương mà Đỗ Bách dâng lên. Gương mặt hắn không khỏi toát lên vẻ kinh hãi tột cùng. Hắn lắp bắp run rẩy hướng Đỗ Bách mà hỏi.
“ Cái này là chủ công nhà ngươi tự tay viết? Hắn là có cao nhân chỉ điểm hay tự mình hoạch định? Bố Chính gần đây có thêm người nào mới hay không?”
“ Bẩm đại nhân, bản này tấu chương là chính chủ công nhà tôi biên, Bố chính không có người mới vẫn chỉ là hai người Ngô Tam và Đỗ Liễm phụ tá trái phải. Còn về bản tấu chương thì chủ công đã dặn dò nếu Ngô gia gây khó dễ thì xin nhờ Đỗ đại nhân dâng lên cho Thái Hậu” Đỗ Bách khoanh tay khom người mà thưa.
“ Cháu của ta đại tài a, không ngờ hắn là đại trí giả ngu, thời gian ở kinh thành không ai biết được hắn như vậy mà có một mặt tài năng. Hắn đi Bố Chính như rồng vào biển lớn , một tiếng gáy vang tận cưu tiêu a” Đỗ Như Thanh vừa tấm tắc khen lớn vừa nhìn lại một lần bản tấu chương này.
“ Ký nhi thực sự bản lãnh như vậy” Đỗ thị vừa vui mừng vừa nghi ngờ mà hỏi lại đệ đệ của mình, nhưng nàng cũng là hiểu bản lãnh của con trai. Nàng khó mà tin tưởng Ngô Khảo Ký có thể được Đỗ Như Thanh đánh giá cao như vậy.
“ Bản tấu chương này há có thể bình thường, không nói đến nội dung chặt chẽ vô cùng, lời lẽ dễ hiểu thêm vào đó chính là kế hoạch được nêu ra trong này huyền diệu vô cùng, đây có thể nói là lương sách cho triều đình. Thêm vào đó hắn dùng hai thứ ký tự lạ để ngắt ra từng câu từng ý khiến cho người đọc dễ hiểu vô cùng. Thực tế chỉ thông qua một bản tấu chương này thì có quá nhiều thứ tốt cần phản bàn đến” Đỗ Như Thanh càng nhìn càng tấm tắc khen ngợi.
Phải nói thời này người phương đông vẫn chưa biết dùng dấu câu để phân tách từng câu văn, từng ý hay từng đoạn. Việc viết văn là liền mạch, người đọc phải tốn nhiều công để có thể hiểu được nội dung truyền tải. Thành thử ra với những đoạn văn dài thì người đọc phải có học thức uyên bác nhất định mới có thể hiểu rõ và hiểu chính xác nội dung.
Nhưng Ngô Khảo Ký với thói quen của tiền kiếp dùng dấu chấm và dấu phẩy để tách câu, ý cho nên hắn đã khiến Đỗ Như Thanh kinh ngạc vô cùng.
“ Vậy thì tốt, vậy thì tốt, Ký nhi bản lãnh thì tốt”. Đỗ thị là vui mừng ra mặt rồi.
“ Thưa Phu nhân, thưa Đỗ đại nhân, việc Ngô Khảo Tích công tử dẫn 200 binh muốn tiến Bố Chính châu thù hồi Tửu Xưởng thì…” Đỗ Bách là lo lắng vấn đề này. Hắn nhưng đã đề cập qua nhưng vẫn chưa thấy Đỗ Như Thanh đề cập tới phương án giúp đỡ.
“ Phải đó đệ đệ, vấn đề này cần giải quyết ra sao” Nhắc lại vấn đề này thì Đỗ thị vừa cáu giận vừa lo lắng mà hỏi đệ đệ.
“ Tỷ tỷ chớ lo lắng, ha ha ha. Không phải Khảo Ký hắn đã lường trước mọi việc sao? Cái bản tấu chương này chính là giải quyết vấn đề rồi. Bản tấu chương này đưa lên thì Khảo Ký sẽ ở thế bất bại. Không kẻ nào lung lay được hắn. Vậy đi, nếu tỉ tỉ lo lắng ta để cho Cao Minh dẫn 400 gia binh đi Bố Chính tạo chút áp lực cho Khảo Tích, 400 gia binh này tùy tỷ lựa chọn, sau khi đến Bố Chính thì tặng cho Khảo Ký làm thân binh, coi như món quà của người cậu này” Đỗ Như Thanh rất vui vẻ và hào phóng đưa ra đối sách, hắn nhưng mà chẳng thấy chút lo lắng áp lực nào.
“ Bẩm Đỗ đại nhân, chủ công tôi có dặn dò nếu Đỗ gia tặng gia binh thì số tiền mua cổ không cần phải nhắc đến, 2 thành ngay lập tức thuộc về Đỗ gia, có điều gia đình của những thân binh này cũng sẽ được chuyển dần về Bố Chính” Đỗ Bách lúc này là khâm phục Ngô Khảo Tích đâu rồi. Tất cả những gì chủ công hắn dặn dò đều không lệch một chút nào.
“ Hả hắn có thể lường trước cả việc này? Hai thành cổ tức là 3 ngàn xâu tiền, con số này không phải nhỏ gì. Hắn lúc này bách phế đãi hưng Bố Chính châu đang rất cần tiền. Đỗ gia không thiếu chút này. Binh ta cho, tiền ta cũng không thiếu tên chất nhi này” Đỗ Như Thanh hơi bất ngờ mà ha hả cười, hắn thực sự càng ngày càng phải đánh giá cao đứa cháu này rồi.
“ Đỗ đại nhân, chủ công đã dặn dò nếu Đỗ gia ra binh thì Bố Chính quyết không nhận tiền, có chăng là nếu Đỗ gia thực sự muốn giúp đỡ chủ công thì có thể cung cấp một hai chiến hạm thủy binh…” Đỗ Bách lúc này đúng theo dặn dò của Ngô Khảo Ký mà nói chuyện.
“ Được, binh ta cấp, chiến hạm Đỗ gia cũng cấp, chúng ta không hiếm lạ mấy thứ này. Phải rồi nếu không gấp gáp thì lần này trao đổi thương nhân Tống ở Vân Đồn không cần nhờ vả Lê gia cho phiền, các ngươi chuyển hàng qua thương thuyền Đỗ gia, chúng ta giúp ngươi vận chuyển lên phương Bắc” Đỗ Như Thanh không khỏi cân nhắc một hai. Đứa cháu này càng lợi hại hắn lại càng muốn kéo về Đỗ gia. Nhất là lúc này quan hệ Ngô Khảo Ký và Ngô gia thực sự căng, đây chính là cơ hội bỏ đá xuống giếng, hắn một lão tinh nhân vật không thể bỏ qua à.
“ Đệ đệ, hay lần này ta đi Bố Chính với Ký nhi?” Đỗ thị là muốn đi Bố Chính ở, nàng cũng chẳng tha thiết gì Long thành là bao. Nàng rất nhớ con trai.
“ Tỷ tỷ đừng làm hắn thêm phiền, giờ đây Ký nhi đang bận rộn phát triển Bố Chính đây, ngài đi nơi đó hắn làm sao có thể tập trung chính sự. Ngài yên tâm là, đã nói ở Đỗ gia ngài tương đương thái thượng hoàng a.” Đỗ Như Thanh lão cáo già, hắn biết Ngô Khảo Ký lợi hại thì sao có thể buông tha Đỗ thị. Có Đỗ thị ở đây thì quan hệ với Khảo Ký lại càng gần, về lâu dài thì lợi ích chỉ có tăng không giảm.
“ Vậy a, không thể gây thêm phiền cho Ký nhi, ta ở lại đây được rồi… haizzz đứa nhỏ số khổ a” Đỗ thị mặc dù không can tâm nhưng không có muốn gây phiền phức cho con trai nên chỉ có thể ngồi đây than vãn mà thôi.
Hoàng Thành Thăng Long, Nội Thành Thiên Khánh Điện.
Hôm nay cũng không phải là ngày hội triều chính thức cho nên Nhiếp chính Ỷ Lan Thái Hậu cùng Tiểu hoàng đế Lý Nhân Tông sẽ làm việc tại Thiên Khánh Điện. Nơi này chỉ tiếp một số quan lại quan trọng cùng những việc khẩn cấp.
Lý Nhân Tông gương mặt ngây thơ bầu bĩnh, hắn cũng chỉ mới là một đứa trẻ tầm 8-9 tuổi mà thôi. Lúc này triều phục cũng không quá rườm rà đầu cũng chỉ đổi quan mão mà không mang đế mão. Hắn đang nhàm chán đọc kinh thư thi thoảng liếc liếc chút mắt nhìn xem mẫu thân làm việc.
Ngồi ngay ngắn bên phải sập ỷ là Ỷ Lan Thái Hậu đang nghiêm túc duyệt tấu chương. Có lúc cặp lông mày lá liễu của nàng dãn ra có lúc cau có khó chịu. Kể từ khi ấu chúa lên ngôi tuy có các đại thần gánh vác quốc gia thế nhưng nói nước Đại Việt vững như bàn thạch là không phải. Ngược lại với nó tình hình kinh tế quốc gia cực kỳ cấp bách.
Lý Nhân Tông lên ngôi từ quá nhỏ, khiến cho các phe thế lực trong nước vậy mà dục dịch, tranh chấp quyền lực là khong tránh khỏi. Dương Thái Hậu bị ép hạ ngai nhiếp chính, Lý Đạo Thành Thái Sư bị biếm thứ sử Nghệ An, khéo theo đó là cả một loạt sự xáo trộn của triều đình. Mặt ngoài có Lý Thường Kiệt, Lê Văn Siêu, Mạc Thành, Đỗ Như Thanh, Phạm Trọng Mưu, Đào Khiên các đại thần canh giữ triều chính phụ giúp ấu chúa nên thế nước vẫn không có gì lung lay.
Nhưng trên thực tế việc Ỷ Lan bước lên ngôi nhiếp chính loại bỏ Dương Thái Hậu liệu dễ dàng miêu tả chỉ bằng một vài câu dòng. Tất nhiên là không, trong quá trình này biết bao người liên quan kẻ rơi đầu người bị đày đi biên ải. Chưa nói đến biến sự này làm lung lay vận nước nhưng cũng khiến cho Đại Việt lao đao rung chuyển, ít nhất lúc này trung tầng quan lại triều đình trống ra một khoảng rõ rệt. Điều này khiến cho hệ thống chính quyền vận chuyển có chút cố sức và khó khăn.
Thêm vào đó quốc khố Đại Việt thực sự lâm vào rất khó khắn sự tình, trượng phu Ỷ Lan Nhiếp Chính là Lý Thánh Tông Hoàng đế nhưng mà không ít lần phải động binh. Ấy là ba lần đánh Chiêm, 4 lần dẹp loạn sứ Thanh Nghệ, và nhiều lần phải đưa quân lên biên giới phía bắc động binh đao với các tù trưởng bất tuân phục vùng biên cảnh như Nùng Chí Cao chẳng hạn. Việc động binh kéo theo quốc khố có phần khó khăn, ngay cả Nội khố hoàng gia lúc này cũng lâm vào khốn cảnh. Vì lo lắng tình hình quốc gia mà Ỷ Lan Nhiếp chính phải tự điều động Nội Khố Hoàng gia bổ trợ Quốc Khố Dân Bộ. Chính điều này khiến cho đệ tử Lý gia bị cắt giảm rất nhiều lương bổng. Âm thanh bất mãn của đệ tử Lý gia cho Ỷ Lan là không có ít.
“ Khởi bẩm Thái Hậu, Thượng Thư Lại Bộ Đỗ Như Thanh cầu kiến” Một vị công công thái giám lúc này chượt hô kẽ thông báo.
Ỷ Lan Thái Hậu hơi dừng bút ngước mặt uy nghi mà nói “ Chuẩn”
Gã thái giám lật đật chạy khom lưng đi lùi vài bước rồi quay người trở ra.
Đỗ Như Thanh mặt mày rạng rỡ long hành hổ bộ bước vào Thiên Khánh Điện. Hắn cúi mình vái chào hành lễ.
“ Thần Đỗ Như Thanh, Thỉnh an Thái Hậu, Thỉnh an Hoàng Thượng.”
“ Miễn lễ đi, Đỗ khanh nhưng mà có chuyện vui, sắc mặt ngươi hôm nay rất khá đó” Ỷ Lan Thái Hậu ngưng bút phê duyệt tấu chương ngước lên quan sát Đỗ Như Thanh.
“ Bẩm thái hậu, thần nhưng mà không chỉ là bản thân vui mà là triều đình cùng vui a. Cái này thiên đại tin vui.” Đỗ Như Thanh mặt mày rạng rỡ chắp tay thưa.
“Hả, thiên đại tin vui?” Ỷ Lan Thái Hậu có phần tò mò hỏi lại.
“ Phải thưa Thái Hậu, Thưa Hoàng thượng. Cháu ta Ngô Khảo Ký Châu mục Bố Chính Châu nhưng có mà dâng lên một bản tấu, đây là lương sách giải quyết khốn cảnh quốc khố của Đại Việt lúc này sao.” Đỗ Như Thanh tủm tỉm cười tự tin mà dâng lên bản tấu trong tay.
“ Đem lên cho bản cung quá mục” Ỷ Lan Thái Hậu nghe thấy chuyện liên quan quốc khố thì không kìm nén được mong chờ vội thúc dục thái dám bên cạnh.
Tên thái dám cũng không dám thất lễ mà lục đục chạy xuống bên cạnh Đỗ Như Thanh nhận lấy bản tấu chương.
Đỗ Như Thanh lặng yên đứng nghiêm túc chờ đợi, hắn biết được rằng Ỷ Lan Thái Hậu phải hỏi hắn rất nhiều. Bản tấu chương này chỉ nói một cách cơ bản về vấn đề, mặc dù đã cố gắng viết một cách rõ ràng nhất nhưng thực tế nếu không đủ kiến thức thì rất khó có thể thấu triệt hiểu rõ. Nếu công có một bản chú thích gửi riêng do Ngô Khảo Ký bổ xung bên cạnh thì ngay cả Đỗ Như Thanh cũng phải tốn thời gian rất nhiều để có thể hiểu được.
Đỗ Như Thanh không phải tự mạn học thức của mình Uyên bác hơn Ỷ Lan Thái Hậu, nhưng hắn tin chắc mỗi người có điểm mạnh yếu khác biệt. Ỷ Lan Thái Hậu đã tham chính ngay từ thời Lý Thánh Tông Hoàng đế, đặc biệt nàng còn nhiếp chính quản lý Đại Việt khi Lý Thánh Tông Hoàng Đế mấy lần xuất chinh đánh Chiêm thành. Chính vì lẽ đó luận về quyền mưu, chính trị cân bằng thế lực trong triều đình thì Ỷ Lan Thái Hậu là cái cực nhân. Nhưng nếu bàn về dân chính, kinh tế, giáo dục, quân sự các mặt thì tất nhiên nàng không thẻ giỏi một cách toàn diện. Những điểm này cần các đại thần với chức năng chuyên biệt hỗ trợ sử lý.
Lúc này đây Ỷ Lan Thái Hậu gương mặt như giãn ra sau hơn 3 lần đọc đi đọc lại tấu chương của Ngô Khảo Ký.
“Bản tấu này cực thiệt, tuy chỉ là suy đoán cùng lập luận chứng nhưng hết sức thuyết phục và hợp lẽ. Tất nhiên có một vài nội dung khó hiểu nhưng tổng thể là rất tốt, nếu nói đây là Lương sách cho Đại Việt thì quả không thể sai, Đứa cháu này của khanh rất khá. Hắn nhưng mà họ Ngô?” Ỷ Lan Thái Hậu lại đọc thêm một lần nữa bản tấu chương, nó thực sự rất mới mẻ kiến thức và rất cuốn hút.
“ Khà khà… tên này nhưng mà là cháu ngoại của hạ thần, hắn chính là con trai thứ hai của Định Viễn Hầu Ngô Thường Hiến” Đỗ Như Thanh không dấu diếm mà công bố mối quan hệ của minhg và Ngô Khảo Ký.
“ Hả, cháu ngoại? sao bản tấu này hắn thông qua khanh mà đưa tới bản Cung?” Cái này Ỷ Lan Thái Hậu có chút thắc mắc việc riêng không cần thiết. Nhưng thực sự ra theo lý thì bản tấu này một là đưa theo chính cống đường thông qua Phủ nội các sau đó mới tới tay Ỷ Lan Thái Hậu. Con đường thứ hai đó là trực tiếp nhờ tay trọng thần gửi thẳng tới Ỷ Lan Thái Hậu như lúc này. Nhưng vấn đề đó chính là Ngô Khảo Ký họ Ngô a, chính ra hắn phải nhờ phụ thân của mình đó là Ngô Thường Hiến dâng lên mới là chính xác.
“ Cái này, chuyện hơi lắt léo a. Thân binh của Ngô Khảo Ký có hai thành phần một là Ngô gia tính hai là Đỗ gia tính. Lần này văn thư đưa về là Ngô gia tính thân binh của hắn thực hiện, thần dĩ nhiên lợi thế cướp lấy cái công lao này mà dâng lên Thái Hậu. Trước ngột ngạt Thường Hiến một chút a.. ha ha ha” Đỗ Như Thanh ra vẻ thật thà vỗ vỗ cái bụng bự cười híp mắt mập.
“ Khanh thật là, đã chừng này tuổi đầu mà vẫn như thời thanh niên nhân, cả ngày tìm Thường Hiến phiền phức” Ỷ Lan Thái Hậu cũng cười xòa, Đỗ Như Thanh và Ngô Thường Hiến từ tuổi trẻ đã thích cạnh tranh nhau, nói chung quan hệ là minh hữu nhưng cạnh tranh tài năng trong triều là rất mãnh liệt.
“ Tiểu tử Ngô Khảo Ký cũng nói rõ cho thân binh, hắn chỉ cần bản tấu này nhanh nhất tới tay Thái Hậu cũng không cần biết là thông qua Thần hay phụ thân hắn. Cho nên thần là chiếm cái đại tiện nghi này. Thứ đến thần nói thẳng dẫn quân đánh trận thần không bì lại Thường Hiến, nhưng dân chính, nông nghiệp, thương nghiệp thủy lợi thì tên cơ bắp kia thúc ngựa không đuổi kịp hạ thần. Cho nên bản tấu này vẫn là hạ thần đưa lên thích hợp hơn.” Đỗ Như Thanh nghe Ỷ Lan Thái Hậu vui vẻ thì cũng nói mát một chút.
“ Được rồi, bản tấu này rất tốt rất tốt. Nhưng cần thông qua các đại thần bàn luận ngày mai, khanh cầm nó đến phủ nội các để các trọng thần trực tiếp xem qua trước sau đó ngày mai chính triều sẽ bàn tiếp. Về phương hướng thì bản này tấu chương không có gì sai lầm, ngược lại rất tốt. Nhưng về chi tiết thì có vài điểm phạm. Thứ nhất có nhiều từ ngữ khó hiểu, thứ hai có điểm hơi phạm thế gia lợi ích. Điều này cần phải cẩn thận rồi” Ỷ Lan Thái Hậu cũng không quan tâm đến chuyện riêng của hai nhà Ngô-Đỗ nữa. Thực tế việc quan hệ thông gia hai nhà căng thẳng thì từ hôm qua đã truyền vào cung. Nhưng đó là chuyện riêng nên Thái Hậu nàng sẽ không quá quan tâm. Nhưng chi tiết bản tấu này còn cần rất nhiều bàn luận.
“ Bẩm Thái Hậu, về phần các thuật ngữ khó hiểu trên thì trên tay thần có một bản chú thích bổ xung do chính tên ngoại chất của thần viết. Ngoài ra hắn còn có một phương án cho việc này muốn trình riêng lên Thái Hậu. À, thêm vào đó đứa cháu này của ta còn gửi một món quà nhỏ cho Hoàng Thượng để ngài giải trí lúc nghỉ ngơi” Đỗ Như Thanh tủm tỉm chắp tay thưa.