“ Mười ngày, đã mười ngày kể từ lúc thư bắt đầu gừi, mười ngày trước bảy vạn tinh binh Liêu Đông đã áp sát phòng tuyến Hoàng Hà”
Ngô Khảo Ký điên cuồng thúc ngựa, cho dù hắn có nhanh hơn nữa tập hợp quân đội du mục thảo nguyên còn lại ở Vương Đình cũng không thể trong ngày một ngày hai mà đủ.
“ Không cần tính toán nhiều, để lại ba vạn quân bảo vê vương đình, mang theo hai vạn xuôi nam, dọc đường không thiếu bộ lạc thảo nguyên đang đi về hướng nam, có thể mộ lính từ đó” Ngô Khảo Ký quyết đoán.
Ngày thứ ba ba vạn đại quân trang bị nhẹ, mỗi người hai ngựa đều là tốt nhất chiến mã trong gió tuyết đầy trời tiến về Bắc Bình.
Ngày thứ bảy đại quân Liêu Đông hậu phương tiếp viện tiền tuyến do Đông Hải Vương dẫn đầu đã tới Trường Thành, tốc độ hành quân có thể nói là siêu cấp nhanh chóng.
Đông Hải Vương tự mình thúc ngựa trong mưa tuyết người trắng xoá , râu đóng băng, từng hơi thở tràn đầy sương khói nhưng sống lưng hắn vẫn thẳng tắp, một người như thiên lang chiến thần thảo nguyên dẫn đầu quân đội làm gương.
Thảo Nguyên dũng sĩ bộ lạc lấy đó noi theo, không cắn răng một lời lặng lẽ hành quân nhanh.
Họ không dừng nghỉ, thay nhau ngủ trên lưng ngựa, ăn lương khô trên lưng ngựa, há miệng hứng tuyết coi như bổ xung nước.
Đông Hải Vương thân phận cao quý cũng như vậy, cớ sao họ có thể khác đây.
Trường Thành đã đến , Đông Hải Vương Hạ lệnh nghỉ nửa ngày. Đã ba ngày không nghỉ ngơi bôn tập, đã gần như kiệt quên sức lực của dũng sĩ thảo nguyên.
Lều trại bên trường thành đã được chuẩn bị tốt từ trước, đám thảo nguyên người lao vào ngủ ngáy o o, họ cần là một giấc ngủ lấy lại sức lực mà không phải ăn uống gì.
Đông Hải Vương không ngủ, không nghỉ, ông ta như được đúc từ sắt thép không biết mệt là gì, mặc cho thân binh cầu khẩn can ngăn, ông ta vẫn đứng ở tường thành mắt hướng về phương Nam mà ngóng.
Gió tuyết cắt da cắt thịt, lạnh tê tái linh hồn, đông cứng tâm thần bất định. Nhưng nó không thể đông lại nỗi đau trong tâm.
Ngô Khảo Ký đoán rằng hắn đã muộn rồi.
Mười bảy ngày đã trôi qua, nếu đến An Dương đại quân đi cho đến kiệt sức cũng phải mười lăm ngày nữa. Nhưng một đội quân đã không còn sức lực đến An Dương cũng là chịu chết, nhưng Ngô Khảo Ký hắn có chiến tử cũng phải một lần cuối gặp huynh đệ.
“ Ngô Khảo Ký , ngươi làm cái quỷ gì gửi sách về triều đình gây rối loạn khắp nơi.. lại nói ngươi dám phân gia?”
Hình ảnh ban đầu gặp Tích đại ca ùa về, người thanh niên có vẻ lạnh lùng ban đầu tiếp xúc này thực tế là một người tràn ngập nghĩa khí, tràn ngập tình thương huyết thống, bao che , giúp đỡ , không tiếc bản thân bảo bọc , chùi đít cho Ngô Khảo Ký hắn.
Vốn dĩ là một người xuyên, coi như là không thân nhân ở nơi này thế giới, ai cũng là người lạ. Nhưng con người tâm là thịt, cũng biết nhuyễn, tình cảm huynh đệ qua từng thời từng khắc ấm lên, Ngô Khảo Ký cảm nhận được Tích Ca đối với hắn, hắn cũng sẽ không phụ Tích Ca.
Người đàn ông kia vốn dĩ chua định là thiên kiêm kiêu tử Thăng Long thành, là tinh tú Ngô Gia tương lai, là đại gia chủ Ngô gia tương lai sáng lạng.
Vậy mà Ngô Khảo Quý hắn xuất hiện, quấy một hồi, người đàn ông tuấn tú văn võ toàn tài ấy cái gì cũng mấy hết. Ngô gia như chia hai, ở Long Thành nhánh đã tàn lụi, Người Ngô gia lui quan lui tước. Tích Ca không một lời oán thán, lúc Ngô Khảo Ký , Ngô khảo Tước cần nhân thủ nhất thì hắn Tích Ca xuất hiện ở Đông Hải, một tay sắp xếp lại rối rắm nơi đây. Thầm lặng phía sau lo lắng hậu phương.
Khi Ngô Khảo Ký rơi vào lạc lối cũng là hắn Ngô Khảo Tích thức tỉnh nhị đệ.
Rõi mắt về phương Nam, trong đầu Ngô Khảo Ký lại hiện ra hình ảnh thiếu niên phong trần tuấn lãng cao thủ giang hồ một thân từ Long Thành chạy đến Bố Chính muốn... oánh chị dâu tương lai.
Tước sinh ra vốn nên để hắn tự do tự tại là một giang hồ hiệp khách một thân một kiếp tự do giang hồ khoái kiếm ân cừu, hành hiệp trượng nghĩa.
Nhưng vì một thân dã tâm của bản thân mà Ngô Khảo Ký không quan tâm cảm nhận của Tam đệ, coi như dụng cụ, như vũ khí trong tay mà dùng. Nào là thâm nhập Đại Tống, cưới Trịnh thị, lại hứa gả nữ Vương EDe. Tiếp đó là nhấc hắn lên Liêu Đông Vương, rồi dẫn đến đại hoạ ngày hôm nay.
Trước mắt Ngô Khảo Ký là một Thiếu Niên tóc cột đuôi ngựa, cầm trong tay chiến đao đã mòn cán, đứng đó cười ngây ngốc nhìn nhị ca. “ Cả đời này ta đi theo ngươi Đại Ca” , thiếu niên tuấn lãng la lớn.
Ngô Khảo Ký nước mắt tuôn rơi, hắn chỉ vì tham vọng của bản thân đã đẩy huynh đệ ruột thịt vào máu lửa chiến tranh, hắn còn là người hay không, còn xứng đáng nhận một tiếng gọi nhị ca của Tước? Một tiếng gọi nhị đệ của Tích.
Ngô Khảo Ký cắn chặt răng, môi bật máu, huyết thuỷ lóng lánh như hổ phách rồi nhanh chóng hoá thẫm .. đông cứng trong gió tuyết.
“ Báo, cấp báo tám trăm dặm An Dương”
Đúng lúc này trên quan đạo thông hướng Ô Gia Bảo một chiến mã phi nhanh, người kỵ sĩ cầm theo tiểu kỳ miệng la lớn, toàn bộ người thảo nguyên du mục bên đường đều né tránh tạo ra một thông lộ.
Kỵ sĩ thúc ngựa như bay tiến vào quan thành.
Ngô Khảo Ký lật đật chạy xuống đầu thành. Tin tức, tin tức lúc này hắn cần nhất là tin tức.
Tin tức đã là ba ngày trước đây, kỵ sĩ thay bảy người , chiến mã thay mười chín con , một đường từ An Dương điên cuồng tới Bắc Bình rồi Ô Gia Bảo.
Ngô Khảo Khí đọc tin cấp báo, một vòi máu tươi từ miệng phun thấu mà ngất ngay tại chỗ.
Hắn đã đoán trước chiến sự nhưng không ngờ chiến sự lại thảm liệt đến vậy.
Liêu Đông tinh binh thiết kỵ gần như bị toàn diệt.
Ngô Khảo Tước đe doạ Đại Tống phá bờ nam đê Hoàng Hà nước ngập Biện Kinh, người Tống chẳng nhẽ không biết gạy ông đập lưng ông, lấy đạo người trả người phá tan bờ bắc đê Hoàng Hà nhấn chìm thiết kỵ Liêu Đông?.
Chuyện này đâu phải người Tống không có làm? Trong lịch sử bọn người Hoa Hạ cũng đâu hiếm lần chơi kế này khiến trăm vạn thường dân vô tội chết thảm.
Ngô Khảo Ký tin người Tống sẽ làm , tương lai có Tần Cối ra kế phá đê chôn luôn năm vạn quân Tống và mười vạn quân Kim ở Hoàng Hà khiến cho quân Kim không thể xuôi nam, Triệu Cấu chạy thoát thân. Nhạc Phi dẫn năm ngàn quân cự địch ở bờ Hoàng Hà tí nữa thì lập CV với anh Diêm Văn Vương luôn rồi.
Người Tống dám chơi hi sinh đồng vu quy tận ở thời Triệu Cấu thì thời này bọn hắn càng dám chơi.
Hi sinh hai mươi vạn quân tiêu diệt hoàn toàn chủ lực mười vạn tinh binh thiết kỵ Liêu Đông, giết Liêu Đông vương kỳ tài quân sự.
Mối làm ăn này thoả, người Tống sau mươi triệu có hai triệu quân, chết đi hai trăm ngàn chỉ một hai năm có thể khôi phục, Sương quân tuyển chọn vứt vào đánh nhau, còn sống sót sẽ là lão binh là biên quân tương lai. Tống cái gì thiếu không thiếu người, tiền bạc.
Người Liêu Đông hai triệu nhưng sống du mục rải rác, số có thể tập hợp nhanh chóng thực tế có một triệu là nhiều trong đó trừ phụ nữ người già trẻ nhỏ chỉ có tầm hai mươi vạn dũng sĩ.
Một hơi chết mười vạn tinh nhuệ, coi như Liêu Đông đã bị đánh tàn. Liêu Đông Vương lại chết, Liêu Đông sẽ tan đàn xẻ nghé, đế lúc đó chỉ cần vài ba năm nghỉ ngơi, Đại Tống chẳng những thu lại Hà Bắc Yên vân, thậm chí Liêu Đông cũng chiếm luôn.
Đại Liêu đã tàn, tuy cướp được Thái Nguyên nhưng đó là do Đại Tống quyết chiến Liêu Đông đối thủ lớn nhất của Đại Tống nên tàn dư Đại Liêu mới có thể làm càn. Liêu Đông tan, Đại Tống hắn đã là vô địch thiên hạ. Ít nhất người Đại Tống nghĩ vậy.
Do vậy Tô Thứ hiến kế, Quách Quỳ lại chịu mang danh xấu phá đê, Triệu Húc mười lần đồng ý.
Mấu chốt vấn đề là phải dụ đại quân Liêu Đông tiếp cận bờ Bắc Hoàng Hà ít nhất hai mươi dặm, nếu ở quá xa thì chẳng có tác dụng gì khi vỡ đê.
An Dương cách Hoàng Hà 90km địa hình hơi cao, nếu cứ phá đê ngay lúc này thì quân Tống chỉ tự chôn xác mà chẳng giết được một tên Liêu Đông nào.
Nhưng Liêu Đông Vương tuy tuổi trẻ nhưng là thiên tài quân sự, bình tĩnh điềm đạm ,hành quân giảo hoạt như cáo như hồ. Làm sao lừa hắn đưa đại quân tập hợp cạnh Hoàng Hà được.
Chỉ có cách kích nộ Liêu Đông Vương, kiến hắn mất đi bình tĩnh thì hắn mới phạm sai lầm.
Đó là vì sao hai cái đầu người gởi qua sông cùng một quyển thư khiêu khích trâm chọc Liêu Đông Vương để khiến vị này mất đi lý chí.
Ngô Khảo Ký ngất rồi, tín thư từ An Dương.
Quách Quỳ cho thốc nổ phá đê giữa lúc hai quân đang giao chiến, quá bất ngờ mấy chục vạn người hai phe đều bị nhấn chìm.
Quân Tống dĩ nhiên đã bí mật chuẩn bị một ít bè gỗ chiến thuyền nhỏ từ trước ùa ra từ sông Hoàng Hà tiến vào vùng lũ bắt đầu săn giết quân Liêu Đông.
Binh sĩ Liêu Đông điên cuồng phản kích cướp được... xác của Ngô Khảo Tích đưa về An Dương.
Nhưng di thể của Liêu Đông Vương đã bị người Tông bắt được, nghe đâu cắt cổ treo đầu ở cổng thành Biện Kinh.
Quân Liêu Đông chỉ còn tàn dư ba vạn thoát chết đã chạy về An Dương cố thủ, lương thực thuốc men binh khí đều thiếu, cần cấm tốc có quân tăng viện nến không khi nước rút quân Tống qua sông tấn công thì An Dương cũng thủ không được.
Khi Ngô Khảo Ký đến được An Dương đã là chuyện của mười ngày sau.
Cả một thành An Dương đeo khăn tang trắng.
Ba vạn Liêu Đông quân tinh thần không còn một chút nào.
Ngô Khảo Ký quỳ chân bên cái xác đã trắng bệch bốc mùi của Ngô Khảo Tích, ôm lấy mà gào khóc như dã thú, mắt hắn đang chảy là huyết lệ.
Phát tang, chôn cất, tuy không quá rờm rà nhưng cũng không thoát được đầy đủ lễ nghi.
Tiếp theo là vấn đề Liêu Đông Vương Ai thừa kế, lúc này đám cha vợ của Ngô Khảo Tước trở nên hung hăng bất tận, tranh cướp tranh đấu không ngừng, cãi vã có động thủ có.
Ngô Khảo Ký chém muôn bốn tên lão tướng quân mới ổn định thế cục, hắn lấy bá đạo lực lượng chỉ định con trai của Hoàng Nhan Hương Nhã làm Liêu Đông Vương kế vị, Ngô Khảo Ký tạm thời ở lại Liêu Đông với chức danh Giám Quốc đại thần thâu tóm mọi quyền lực, chờ Ngô Gia Hưng đủ trưởng thành sẽ trao lại quyền lực.
Việc lúc này là hòa đàm Đại Tống, Liêu Đông không thể đánh nữa. Ngô Khảo Ký tuy muốn diệt Đại Tống nhưng không phải lúc này.
Điều kiện hòa đàm đôi bên có nhiều nhưng một điều kiện tiên quyết là Đại Tống phải trả lại di thể Ngô Khảo Tước nếu không Ngô Khảo Ký hắn sẽ khuynh quốc đồng vu quy tận với Đại Tống.
Một lần nữa, một căn thuyền nhỏ, một hộp gỗ lớn qua sông.
Lần này không có mưa rơi, chỉ có tuyết bay như lông ngỗng, Ngô Khảo Ký quỳ nơi đó tóc dài trắng xóa phủ đầy tuyết rơi… ôm lấy hộp gỗ, hắn không khóc, không gào thét, chỉ lẩm bẩm thì thầm.
“ Tam đệ, huyết mạch của ngươi vẫn là Vương Liêu Đông, Nguyên triều vẫn lập, ta ở đây mười tám năm, chờ con trai người thành tài, nhị ca sẽ mang ngươi cùng Đại Ca về cố thổ”