“Nhóm người bên ngoài là chuyện sao đây?”
Tô Quảng lập tức dò hỏi.
“Này…”
Lưu Mãn San do dự.
Nhưng Tô Nhan lại là người thanh cao, hiểu rõ nguyên nhân.
“Đó đều là những chủ nợ của bác?” Cô cắt giọng hỏi.
Sắc mặt Lưu Mãn San thay đổi, nhưng không phản bác.
Cam chịu.
“Này phòng mới mua đi? Còn có chiếc Maserati mới mua chưa lái kia… Bác gái, tiền này đều là mượn sao?” Tô Nhan hỏi.
“Đúng… Đúng vậy… Bác cho rằng tiểu Dư thành minh tinh lớn, tiền bạc sau này không lo, cho nên… Cho nên đi mượn chút tiền, hơn nữa lúc trước bạn cùng phòng của con bé chét bất ngờ, người trong nhà con bé đó làm ầm ], không phải đòi ba triệu sao…. Nên lúc bác mượn tiền liền mượn nhiều một chút…” Lưu mãn san khóc không ra nước mắt nói.
“Vậy bác mượn bao nhiêu tiền?” Tô Nhan hỏi.
“Không… Không phải rất nhiều…”
“Không phải rất nhiều là bao nhiêu?”
“Cũng chỉ…. Cũng ch run rầy thấp giọng nói.
Chín… chín triệu….” Lưu Mãn San Mấy người nháy mắt không có tiếng động.
“Còn dư lại bao nhiêu?” Lâm Dương dò hỏi.
“Bây giờ bác chỉ còn… một trăm năm mươi ngà Trái tim của đám người muốn ngừng đập…
Cả chín triệu tiền mặt, bị Lưu Mãn San tiêu xài một hai ngày chỉ còn lại có một trăm năm mươi ngàn…
Người này quả thực là thiên tài biết xài tiền ha.
Nếu là đổi lại là người khác, đột nhiên có được một món tiền, tuyệt đối không đi tiêu lung tung, mà là cân nhắc nên tiêu như thế nào.
Mấy người trọn mắt há hốc mồm, nghẹn họng trân trối, toàn bộ há to miệng.
“Bác gái, bác… Bác rốt cuộc xài thế nào vậy? Trong vòng hai ngày chín triệu chỉ còn dư lại một trăm năm mươi ngàn? Bác mua mỏ vàng?” Tô Nhan ấp úng hỏi.
“Mỏ vàng thì không có thật, chỉ là mua nhà… Còn có xe, hai thứ này đã tiêu hết máy triệu bạc, sau đó là một số lắc bạc vòng bạc linh tinh… À đúng rồi, ba tỷ đưa cho bạn học của tiểu Dư cũng không thể không tính vào trong đó, trên thực tế bác cũng chỉ tiêu sáu triệu!” Lưu Mãn San vội giải thích nói, nhưng càng nói càng yếu…
“Sáu triệu cũng quá nhiều chứ bộ.” Mắt Tô Quảng đổ lên!
Ông ta lúc này xem như hiêu được vì sao Tô Dư muốn tự sát Có người mẹ phá của như vậy, cô ấy không chết đi, vậy còn không phải bị bán cho người ta gán nợ à?
Cả nhà người anh cả này không thể bị người phụ nữ phá của bức chết được…
“Tôi nói Lưu Mãn San này, bà cũng được lắm đó!” Trương Tình Vũ vui vẻ, khóe miệng nở nụ cười trào phúng nói.
Lúc này bà ta không buồn bực.
“Tình Vũ, bà đừng nói nữa, sau khi video tiểu Dư với đạo diễn Tống ăn cơm ký hợp đồng được truyền ra, mọi người đều chủ động cho tôi vay tiền, nhưng tối hôm qua chuyện đó đã xảy ra, phim mới của tiểu Dư thát bại, những người này đã lập tức tới cửa ép tôi trả nợ, chúng ta đều là thân thích, là người một nhà, mấy người cũng không thể thấy chết mà không cứu, nhất định phải nghĩ cách, bằng không… Bằng không tôi liền…. Ô ô ô…”
Lưu Mãn San nghẹn ngào nói, lời còn chưa nói xong, thì đã lớn tiếng khóc lên.
*Ò, đây là bà tự làm tự chịu, ai bảo bà không có việc gì mượn nhiều tiền như vậy?” Trương Tình Vũ hừ nói: “Nhưng mà tôi nói cho bà biết, nhà của chúng tôi cũng không có tiền, công ty tiểu Nhan tuy rằng có chút khởi sắc, nhưng tiền của con bé đều cằm đi đầu tư, ngay cả mẹ con bé là tôi cũng không được chia chút tiền lời nào, bà nếu đánh chủ ý lên người tiểu Nhan, vậy chỉ có thể nói là hỏi sai chỗ rồi!”
Trương Tình Vũ tuy rằng không keo kiệt, nhưng loại người không có khả năng trả tiền này bà ta có chết cũng không cho mượn, với năng lực của một nhà Tô Thái, nợ nằn máy triệu không chưa biết đến ngày tháng năm nào?
“Được rồi mẹ, mẹ cũng đừng ở đây nói mát, bác gái trong lòng bà ấy cũng không tốt lắm, hiện tại nên nghĩ cách làm sao khuyên tiểu Dư, còn tống cổ những chủ nợ ở bên ngoài đi nữa.” Tô Nhan ôm Tô Tiểu Khuynh oán trách nói.