Vậy mà xuất hiện rồi!
“Chú?”
Dương Hồng Vũ cũng bất chợt ngẩn ra, ngơ ngác nhìn ông cụ tang thương đang khom lưng, trên mặt đều là kinh hãi như gặp ma.
“Không phải chú… Đã chết rồi sao?”
Ông ta ấp úng hỏi.
Sau khi gia chủ nhà họ Dương chết đi đều được an táng ở trong cấm địa của gia tộc, đây là quy củ cho tới tận bây giờ.
Dương Thanh Tùng tuổi tác đã cao, tình hình sức khỏe càng lúc càng tệ hơn, ông ta dự cảm được mình sắp gặp hạn lớn, lập tức chuẩn bị lễ tang cho mình trước, khi chưa ngừng thở đã nằm vào trong quan tài trước, được đưa vào trong cấm địa chờ chết.
Nhưng mà… Vậy mà Dương Thanh Tùng không chết, trái lại còn rời khỏi cấm địa, chạy tới nơi này rồi…
Chuyện này không phải kỳ lạ thì là gì?
Người nhà họ Dương không khỏi run rẩy, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Cháu, lại đây!”
Dương Thanh Tùng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Dương Hồng Vũ quát khẽ: “Nhanh tới đây tạ tội với bác sĩ Lâm, có nghe thấy không?”
“Tạ tội sao?”
Dương Hồng Vũ ngớ ra, nhìn ông cụ với vẻ khó mà tin.
Sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.
“Sao thế? Còn cần chú lặp lại sao?” Ông cụ lạnh nhạt nói.
“Chú! Dù gì Dương Hồng Vũ cháu cũng là gia chủ của nhà họ Dương! Hiện giờ ở đây có nhiều người nhìn như thế, chú bảo cháu đi xin lỗi, vậy chẳng phải mặt mũi của cháu sẽ mất sạch sao? Nhà họ Dương chúng ta chắc chắn sẽ bị người đời cười nhạo!” Vẻ mặt Dương Hồng Vũ vô cùng đặc sắc, dán sát lại gần nhỏ giọng nói.
“Hồng Vũ! Sao lại thế này? Cháu và chú mấy năm không gặp, đã bắt đầu làm trái ý của chú rồi à?”
“Chú, cháu không có ý đó…” Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!
“Không có ý đó thì nhanh cút ra dập đầu †ạ tội! Nếu không hôm nay không ai có thể bảo vệ được các cháu, ngay cả chú cũng không bảo vệ được!” Dương Thanh Tùng lạnh lùng nói.
Toàn thân Dương Hồng Vũ run lên, kinh ngạc nhìn Dương Thanh Tùng.
“Chú, chú đây là muốn nói giúp bác sĩ Lâm sao?”
“Chú vẫn luôn nói chuyện giúp cháu!
Cũng là vì nhà họ Dương này!”
Dương Hồng Vũ không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như chú là người của nhà họ Dương, thì mong chú ra tay diệt người này! Một tay chú dẫn ra Lôi Long Quyền, Chưởng Hàm Điện, Quyền Hóa Lôi, trong thiên hạ khó gặp được địch thủ, muốn thu thập đứa con nít miệng còn hôi sữa này, tất nhiên vô cùng dễ dàng Người ở bốn phía lập tức kêu lên theo.
“Mong gia chủ tiền nhiệm ra tay! Chém giết tên cướp này, trả lại sự yên tĩnh cho nhà họ Dương chúng tai”
“Mong gia chủ tiền nhiệm ra tay! Chém giết tên cướp này, trả lại sự yên tĩnh cho nhà họ Dương chúng tai”
Giọng nói vang như tiếng sấm.
Lúc này mọi người đều gửi hy vọng lên người Dương Thanh Tùng.
Là gia chủ tiền nhiệm, thực lực của Dương Thanh Tùng mạnh hơn Dương Hồng Vũ không biết bao nhiêu lần.
Tuy Dương Hồng Vũ không địch lại được Lâm Dương, nhưng không có nghĩa là Dương Thanh Tùng sẽ sợ.
Nhưng đối mặt với tiếng la và lời cầu xin của mọi người, gương mặt già nua của Dương Thanh Tùng càng âm trầm hơn.
Ông ta nhìn một vòng bốn phía, cuối cùng đôi mắt vẩn đục nhìn về phía Dương Hồng Vũ.
“Cháu chắc chắn không quỳ à?” Dương Thanh Tùng khàn giọng hỏi.
“Chú, Hồng Vũ tình nguyện chết trận, cũng quyết không thể khuất phục quỳ xuống như thế! Dù sao cháu là người đại diện cho nhà họ Dương chúng ta!” Dương Hồng Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
Dương Thanh Tùng hít vào một hơi khí lạnh, gật đầu, sau đó lập tức nói: “Được, Dương Hồng Vũ! Nếu đây là quyết định của cháu, được thôi, chú tôn trọng cháu, nhưng chú không thể để nhà họ Dương chôn cùng với cháu được!”