Chắc là ăn nói lung tung!
Khá nhiều người đều đang suy nghĩ như vậy.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dương trực tiếp nói ra.
“Đúng vậy, tôi có thể chữa khỏi bệnh của Tầu phu nhân.”
Tất cả mọi người mở to mắt, nín thở.
Bầu không khí xung quanh vô cùng kỳ quái.
Tất cả mọi người đều không dám tin vào những gì mà bọn họ nghe thấy.
Chẳng biết qua bao lâu, Huyết Nham vội vàng bước lên: “Lâm Dương, những gì cậu nói … là thật sao?”
“Đương nhiên là thật.” Lâm Dương gật đầu.
“Nói dối! Nhất định là cậu đang nói dối!” Diệu Thủ nóng nảy, lập tức gào lên: “Từ lúc Tầu phu nhân trúng độc, bổn trưởng lão vẫn luôn nghiên cứu cách chữa trị, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa nghiên cứu thấu đáo được loại độc ở trong đó. Thằng nhãi ranh như cậu đến đây được bao lâu chứ, dám nói mình có thể chữa khỏi bệnh của Tẩu phu nhân sao? Nhất định là đang nói dối! Các người đừng bị thằng nhóc này lừa!”
“Đúng vậy, thằng nhóc kia, cậu nghĩ rằng chúng tôi là đồ ngu sao? Dám ăn nói lung tung ở đây, có tin tôi sẽ xé miệng của cậu ra không hả?” Một trưởng lão râu dài tức giận nói.
“Tôi không ăn nói lung tung, nếu như các người không tin thì tôi có thể thử châm vài cây kim cho Tẩu phu nhân để mọi người xem.” Lâm Dương nói.
“Được!”
Diệu Thủ trưởng lão trực tiếp lên tiếng: “Vậy thì bây giờ cậu châm ngay đi. Tôi không mong châm của câu có thể chữa khỏi bệnh của Tẩu phu nhân ngay lập tức, cậu chỉ cần dùng ngân châm dẫn một chút độc trong cơ thể Tâu phu nhân ra ngoài là được! Phải biết rằng lúc trước bà già này tốn mắt một ngày trời để dẫn độc tố trong cơ thể Tẩu phu nhân ra ngoài, tôi muốn xem xem, cậu có thể dẫn độc tố ra ngoài hay không!”
“Dẫn độc sao? Điều này không đơn giản sao? Tôi không cần một ngày, một châm là được.”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Một châm?” Diệu Thủ ngây người.
“Nhiều hơn một châm, tôi bằng lòng tuẫn táng theo Tẩu phu nhân!” Lâm Dương thản nhiên cười, nói.
Khuôn mặt của tất cả mọi người đều hiện lên sự khiếp sợ.
Người này có xuất thân như thế nào? Sao lại dám ăn nói ngông cuồng như thế?
Các trưởng lão tức giận.
Diệu Thủ trưởng lão nghiền răng ken két.
“Được thôi, cậu đi châm cứu đi! Các vị trưởng lão hãy tránh sang một bên, để thằng nhóc này thử xem! Ranh con, tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu thát bại, cậu sẽ phải chịu trừng phạt vì hành vi sỉ nhục tôi đấy. Tôi sẽ chặt đứt tay chân của cậu để làm bù nhìn, đặt ở trong bụi lau của tôi!” Diệu Thủ tức giận nói.
*Tàn nhẫn như vậy sao?” Lâm Dương quay đầu.
“Nếu như cậu sợ rồi thì từ bỏ đi. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn quỳ xuống, khấu đầu với tôi vài cái, sau đó tôi sẽ đánh gãy tay chân của cậu, đuổi cậu ra khỏi đảo Vong Ưu. Như vậy ít nhất cậu cũng có thể giữ lại cái mạng này!” Diệu Thủ lạnh lùng nói.
“Vậy thì tôi cảm ơn Diệu Thủ trưởng lão nhé. Nhưng thật đáng tiếc căn bệnh nhỏ này lại không làm khó được tôi.”
Lâm Dương lắc đầu cười.
“Không biết tốt xấu!” Diệu Thủ âm thầm tức giận: “Được, tôi muốn xem thử cậu có bản lĩnh gì!
Lâm Dương mỉm cười, đi vào, đứng ở bên giường.
Một đám trưởng lão vây xung quanh nhìn anh bằng đôi mắt sáng rực.
Lâm Dương lấy ngân châm ra, vốn định châm xuống, nhưng lại do dự một lúc, quay đầu nhìn về phía Huyết Nham.
“Chạm vào phu nhân được không?”
“Không được chạm vào cơ thể, đây là quy tắc do Đảo Chủ đặt ra, nếu như cậu chạm vào thì sẽ bị chém chết!” Huyết Nham lạnh lùng nói.
“Được, vậy thì tôi sẽ không đụng vào, phiền cô Nhã Hồng giúp tôi vén tay áo của phu nhân lên.” Lâm Dương mỉm cười nói.