“Em chỉ muốn được sớm gặp chị dâu thôi mà.”
“Chuyện này…”
“Hay là thế này vậy, đêm nay anh quay về, bàn chuyện với chị dâu xong, sau đó để chị ấy có nửa ngày giải quyết công việc, tối mai chúng ta sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm, được không anh?”
“Tối mai à… Được rồi.” Lâm Dương thở dài, rồi nói tiếp: “Để anh đưa em về, sau khi em về rồi anh sẽ ra sân bay đặt vé.”
“Anh cứ đi trước đi, em muốn ngồi đây hóng gió thêm chút nữa, thời gian qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, em muốn tĩnh tâm.”
Lương Huyền Mi thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói.
Lâm Dương nhíu mày.
Lương Huyền Mi lại nở nụ cười với anh: “Anh à, em không có việc gì đâu mà, anh đi về đi!”
“Vậy em… Nhớ về sớm nhé…”
“Anh yên tâm đi, chốc nữa em sẽ về ngay, em đã gọi điện cho Bình Minh rồi, tối nay anh ấy sẽ lái xe đến đón em…”
“Vậy được rồi, anh về trước đây!”
Lâm Dương không thể nói gì thêm nữa, quay người rời đi.
Lương Huyền Mi lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của Lâm Dương, rồi nước mắt lại rơi xuống một lần nữa.
“Giám đốc Lâm!”
Nhụy Thi đừng chờ Lâm Dương bên cạnh xe, khẽ gật đầu.
“Giúp tôi đặt một vé máy bay đến Giang Thành ngay đêm nay.” Lâm Dương lấy một bao thuốc lá ra từ trong túi áo, châm một điếu, từ tốn nói.
“Đến Giang Thành? Đã xảy ra chuyện gì vậy thưa giám đốc? Sao lại phải đi gấp như vậy?” Nhụy Thi giật mình hỏi.
“Cô đừng hỏi, cứ đi đặt vé đi.”
“Vâng thưa giám đốc, mà… Đặt vé lúc mấy giờ thì được ạ?”
“Ừm… Trước 12 giờ đi!”
“Vâng, chờ một lúc nữa tôi sẽ đưa anh ra sân bay.”
“Không cần đâu, tôi sẽ tự lái xe đến đó, còn cô hãy giúp tôi, ở đây theo dõi Lương Huyền Mi! Khi nào cô ấy trở về nhà thì cô gọi điện báo cho tôi.” Lâm Dương nói.
“Vâng.” Nhụy Thi gật đầu.
Lúc này Lâm Dương mới lái xe rời khỏi.
Nhụy Thi vào một quán trà sữa bên bờ sông, ngồi đó, gọi một cốc trà sữa, nhìn Lương Huyền Mi thông qua cửa sổ.
Nhưng mà Lương Huyền Mi cứ ngồi yên một chỗ thế kia, không hề nhúc nhích, thật kỳ lạ.
Cứ thế, một tiếng đồng hồ trôi qua.
Trà sữa của Nhụy Thi đã lạnh rồi.
Không ổn.
Nhụy Thi nhíu mày đứng dậy.
Đúng lúc này, Lâm Dương gọi điện thoại đến.
“Tôi đã đến sân bay rồi, Huyền Mi đã về chưa?” Lâm Dương hỏi.
“Vẫn chưa thưa giám đốc, cô Huyền Mi đã ngồi hơn một tiếng rồi.” Nhụy Thi báo cáo.
“Sao cơ?”
Lâm Dương ngạc nhiên: “Lương Bình Minh không đến đón cô ấy sao?”
“Tôi không nhìn thấy ai tiếp cận cô ấy cả.”
Nhụy Thi nói.
Lâm Dương nhíu chặt mày, vốn anh đang chuẩn bị đi qua cửa an ninh cũng chợt dừng bước.