“Thật tốt quá! Cậu Hồng, như vậy thì anh nhất định phải giúp tôi xin chữ ký của anh ấy nhat”
“Làm ơn mài”
Các cô gái hào hứng liên tục thét chói †ai, mặt mày ửng hồng hưng phấn.
“Không ngờ là vị cậu chủ Hồng này ngay cả nghệ sĩ Harry mà anh ta cũng quen biết!
Xem ra mạng lưới quan hệ của anh ta thật sự rất rộng!” Bên này Tô Nhan không nhịn được mà nhẹ nhàng thì thầm.
“Cái tên gọi là Harry đó là ai thế?” Lâm Dương đứng bên cạnh cô không khỏi tò mò, hỏi.
“Anh không biết Oliver Harry hả?” Tô Nhan kinh ngạc nhìn anh.
“Không biết, tôi không có hứng thú với mấy thứ như đàn piano.”
“Anh ta chính là nghệ sĩ đàn dương cầm thiên tài nổi tiếng quốc tế. Ba tuổi đã bắt đầu học đàn, chín tuổi tốt nghiệp trường nhạc danh tiếng, mười bốn tuổi đã tham gia cuộc thi piano quy mô quốc tế rồi, lại còn đạt được giải quán quân! Anh ta là một thiên tài piano có một không hai trên thế giới, có người còn nói anh ta là Beethoven đầu thai đấy! Ở trong giới nghệ sĩ dương cầm, anh ta là người rất có quyền lực và địa vị.
Đương nhiên, điều khiến cho anh ta được mọi người biết đến, đó là bởi vì đầu năm nay anh ta là diễn viên chính của phim tự truyện “Sơ tâm giả”. Nhờ bộ phim điện ảnh này mà anh ta đã vinh dự được trao giải Oscar cho diễn viên nam chính xuất sắc nhất, làm cho anh ta càng trở nên nổi tiếng, rạp chiếu phim cháy vé, hơn mười lăm triệu người xem trên toàn cầu đó!
Hiện tại anh ta không chỉ có mỗi danh hiệu là một nghệ sĩ dương cầm thiên tài, mà còn là một diễn viên nổi tiếng nữa! Chỉ cần xem TV một chút chắc hẳn sẽ đều nhận ra anh ta.” Tô Nhan trắng mắt liếc anh một cái, giảng giải cho anh nghe.
Một nhân vật có tiếng tăm như vậy mà Lâm Dương cũng không biết, mỗi ngày ở nhà anh thật sự là chỉ biết có bốc thuốc khám bệnh thôi sao…
Lúc này, tất cả khách khứa có mặt ngay tại đại sảnh đều đồng loạt đứng lên, vỗ tay rào rào. Cả đại sảnh chìm trong tiếng vỗ tay vang như sấm dậy.
Mọi người theo tiếng vỗ tay mà nhìn lại, mới thấy một người đàn ông nước Y tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt điển trai, mặc tây trang bước lên trung tâm sân khấu nơi đã đặt sẵn một cây đàn piano.
Nghệ sĩ dương cầm đang ngồi phía trước cây đàn vội vàng đứng dậy, nhanh chóng bắt tay với đối phương, rồi sau đó lập tức đứng sang một bên.
Bên này, vẻ mặt của cậu Hồng lộ ra nụ cười phóng khoáng, cũng sải bước đến gần.
“Hey, bạn học tốt, cậu khỏe không?” Cậu Hồng mỉm cười tặng anh ta một cái ôm.
“Ừm! Tôi tốt lắm, cám ơn lời mời của cậu, Việt Nam thật sự quá tuyệt vời.” Harry cười nói.
“Cậu thích nơi này làm tôi cảm thấy vui lắm. Hiện tại nên bắt đầu biểu diễn rồi, tôi cùng nhóm anh em, lẫn bạn bè của tôi đều nóng lòng muốn thưởng thức buổi diễn hôm nay của cậu đấy!” Cậu Hồng cười nói.
“Của tôi? Ha ha ha ha. Ái chà, cậu đúng thật là biết đùa! Cậu rõ ràng cũng là một nghệ sĩ dương cầm tất vĩ đại, vì sao lại muốn mời tôi đến biểu diễn vậy?” Harry cười nói.
Vừa dứt lời, đại sảnh nháy mắt ồ lên một tiếng, mọi người xì xào bàn tán.
“Cái gì? Cậu Hồng cũng biết chơi piano sao?”
“Trời ơi, thế mà tôi không biết ấy!”
“Quả nhiên là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mài!”
Bên này mọi người không ngừng ngạc nhiên, ánh mắt tất cả trừng lớn không thể tin vào tai mình.
Cậu Hồng có chút xấu hổ.
“Cậu Hồng, anh thật là giấu nghề kỹ quá đấy, ngay cả thiên tài Harry cũng không tiếc lời khen ngợi, thế thì anh cũng biểu diễn một khúc đi!” Một tên mập mạp ở phía dưới ồn ào lên tiếng.
“Đúng vậy cậu Hồng, anh hãy biểu diễn một chút đi!”
“Cậu Hồng, biểu diễn ít thôi cũng được!”
“ Đàn một khúc đi cậu Hồng, một khúc thôi!”
Mọi người sôi nổi đề nghị, không khí xung quanh dần sôi động lên.
“Chà, tài năng của tôi biểu diễn lúc nào chẳng được! Cậu muốn nghe lúc nào tôi cũng sẽ đồng ý, nhưng tôi biết là nhân vật chính hôm nay không phải tôi mà là cậu!
Phát huy hết sức mình đi, cậu muốn biểu diễn vì ai, người nào đều được, mời ngồi, hãy vì người đó mà biểu diễn đi!” Harry mỉm cười Nói xong, anh ta lập tức kéo ghế ngồi ra, nhìn cậu chủ Hồng, ánh mắt cổ vũ.