Dương Hồng Vũ cười ra tiếng: “Lương trang chủ, xem ra ý tốt của ông người khác không nhận rồi…!”
Sắc mặt của Lương Thế Minh càng âm trầm, ông ta đè nén cơn giận trong lồng ngực, nhìn chằm chằm Lâm Dương, trầm giọng nói: “Người trẻ tuổi, tôi phải thừa nhận, cậu thật sự rất có thiên phú, nhưng cậu phải nhìn rõ tình hình lúc này! Cậu lẻ loi một mình!
Cậu không đối phó được với nhà họ Dương và nhà họ Bùi đâu! Bây giờ ngoại trừ sơn †rang Lương Thạch của tôi, không ai bảo vệ được cậu đâu! Bây giờ cậu chỉ cần đi tới đứng ở đăng sau tôi! Tôi sẽ đưa cậu bình yên vô sự rời khỏi chỗ này! Hiểu chưa? Nếu không hôm nay chắc chắn cậu sẽ phải chết ở nơi này!”
“Ý tốt của Lương trang chủ tôi xin nhận, nhưng vẫn là câu nói kia, không ai có thể làm gì được tôi!” Lâm Dương lại lắc đầu lần nữa, vẫn là thái độ bình thản như cũ.
“Cậu…” Lương Thế Minh tức giận đến mức nói không ra lời.
“Cái đồ ngu đần không biết sống chết!
Anh đã đắc tội với hai gia tộc lớn là nhà họ Dương và nhà họ Bùi! Nhìn thái độ anh như vậy, chẳng lẽ muốn đắc tội với cả sơn trang Lương Thạch chúng tôi luôn sao?” Cô gái tóc ngắn lúc nãy nổi giận đùng đùng chất vấn.
“Tôi không ngại.”
Lâm Dương trực tiếp trả lời thẳng thắn.
Người sơn trang Lương Thạch nghe xong thì tức giận muốn nổ tung.
Lương Thế Minh càng là toàn thân run rẩy.
Lúc này, ông ta chỉ cảm thấy mặt mũi đã mất hết sạch rồi.
“Ha ha ha ha!” Dương Hồng Vũ cười ha ha: “Lương trang chủ, ông có ý tốt mà lại bị người đã coi như lòng lang dạ thú! Tôi thấy ông vẫn là đừng xen vào chuyện này nữa, người này, cứ để tôi giải quyết đi!”
Dương Hồng Vũ cười khoát tay, cao thủ nhà họ Dương không do dự nữa, đồng thời nhào tới trước.
“Lân! Phế gã đi cho tôi!”
Bùi Quốc Thiên cũng không chậm trễ, nghiêng đầu quát khẽ, ý bảo cao thủ nhà họ Bùi cùng tiến lên.
Anh ta biết thực lực của Lâm Dương, chỉ dựa vào người nhà họ Dương hiển nhiên chưa đủ.
Dù sao mục đích của anh ta cũng không phải là muốn bắt Lâm Dương, mà là muốn trực tiếp phế bỏ người này!
Chỉ cần anh ta bị phế! Trận chiến Thiên Kiêu lúc trước cũng không có gì quan trọng nữa!
Trên cái thế giới này, cũng sẽ không có ai có thể uy hiếp được vị trí của mình cả.
Ánh mắt Bùi Quốc Thiên lóe lên sự điên cuồng, nhìn cao thủ hai nhà Bùi, Dương một lần nữa bao vây Lâm Dương, bản thân cũng không khỏi đi về phía trước đi vài bước.
Anh ta vẫn còn có thể tái chiến.
Anh ta muốn tìm một cơ hội tự tay đánh gãy xương tên kia, cắt đứt gân của gã.
Anh ta muốn tự tay chôn cái tên tuyệt thế thiên tài này!
Tất cả mọi người đều trừng to mắt.
Bích Trân, An Viện đều đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Dương Vân Thu thì đang rất kích động, ánh mắt cô ta vẫn luôn nhìn Lâm Dương, thậm chí còn lấy điện thoại di động ra để quay video lại, Cô ta đã không thể chờ đợi được nữa, rất muốn xem cảnh Lâm Dương quỳ xuống đất cầu xin tha thứ như một con chó đang làm nũng với chủ nhân.
Lúc này, hai gã người nhà họ Dương đã đứng ở trước mặt Lâm Dương, trực tiếp vươn †ay, muốn chụp lấy vai của anh.
“Bắt lại!”
La lên một tiếng.
Mấy người toàn bộ phát lực, nhằm về phía tứ chỉ của anh, làm anh không còn đường trốn.
Mọi người nín thở chờ đợi.
Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế này…
Leng keng! Leng keng! Leng keng! Leng keng…
Một loạt tiếng kiếm va chạm vào nhau đột nhiên vang lên.
Sau đó chỉ thấy bên cạnh Lâm Dương có mấy bóng dáng lướt qua, sau đó mấy đạo kiếm quang lướt qua.
Những cao thủ nhà họ Dương đang muốn đụng vào Lâm Dương lập tức dừng lại, cứng đờ đứng nguyên tại chỗ.