Mỗi một vệ sĩ binh vương đều vô cùng quý giá, có thể đạt được đẳng cấp binh vương chẳng những có thực lực hùng mạnh mà còn là những người tâm cao khí ngạo.
Không phải tất cả họ đều làm việc cho Bảo an quốc tế Man Long vì tiền, nhiều người trong số họ làm việc chỉ vì một cam kết hay đặc ân nào đó.
Sử dụng nhiều tài nguyên như vậy, thiệt hại đối với Quốc tế Man Long không bao giờ có thể dùng tiền để suy xét được.
Nhưng hiện tại, điều này đã xảy ra.
Tất cả binh vương hàng đầu tập trung ở phía trong khách sạn như vậy lẽ nào chỉ là để bảo vệ sự an toàn của Lương Thu Yến và Tô Nhan.
Đây có phải là chuyện bé xé ra to?
Lực lượng này cho dù là bảo vệ nguyên thủ một quốc gia cũng đủ rồi?
“Tiểu thư, không thể nhằm lẫn được, tất cả bọn họ đều đeo huy hiệu Hoa Tử Kinh, tôi đã nhìn thấy vài người trong số họ trên báo, chính là họ!” Người bên kia đầu dây nói.
Lương Hồng Anh trầm mặc.
“Tiểu thư, bây giờ chúng tôi phải làm thế nào?”
“Các anh rút ra khỏi khách sạn trước, tôi qua xem tình hình thế nào…”
“Vâng, tiểu thư, chúng tôi đợi cô ở cửa khách sạn”
“Khách sạn Lệ Trang phải không?”
“Vâng”
“Được rồi”
Lương Hồng Anh cúp điện thoại, long dạ rối bời, tăng tốc chạy xe nhanh đến khách sạn Lệ Trang.
Lúc này, trong phòng tổng thống của khách sạn Lệ Trang, Lâm Dương vừa châm cứu cho Lương Thu Yến xong, đang lấy bang gạc và cồn xử lý vét thương cho Tô Nhan.
Tô Nhan ngủ mơ mơ màng màng, khó hiểu nhìn căn phòng tổng thống xa hoa, người vẫn còn hơi choáng váng.
“Lâm Dương… chúng ta… chúng ta đang ở đâu?”
“Khách sạn”
“Khách sạn…đây..đây là khách sạn?” Tô Nhan sửng sót lập tức bừng tỉnh, đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn căn phòng nguy nga lộng lẫy, cô ngắn người: “Cái này… loại khách sạn này… một đêm tốn bao nhiêu tiền?”
Lâm Dương cười khổ lắc đầu: “Anh cũng không biết.
Không phải anh trả tiền.”
“Vậy đây…”
“Đây là căn phòng tiểu thư Lương Hồng Anh thuê cho chúng ta. Em không cần phải lo lắng về chuyện tiền bạc.”
“Vậy sao…vậy thì tốt.” Tô Nhan vỗ vỗ ngực, thở phào rồi lại lo lắng nói: “Lương tiểu thư thật hào phóng. Chúng ta vô duyên vô cớ lại nợ cô ấy một ân tình nữa”
*Em đừng lo lắng, không sao đâu. Cô ấy cũng là người nhà họ Lương. Nói chính xác thì cô ấy cũng là người thân của chúng ta. Đây là Yến Kinh, là nơi ở của cô ấy, cô ấy sắp xếp chỗ ở cho chúng ta không phải là đương nhiên sao?” Lâm Dương an ủi “Nhưng mà…”
“Được rồi, đừng nói nữa, anh băng bó vết thương cho em”
“Được rồi” Tô Nhan thở dài.
Băng bó vết thương xong, Lâm Dương xoa xoa mặt cô, một lúc sau hai má cô cũng đã hết sưng, cả người bình phục tương đối.
“Thật thoải mái…” Tô Nhan không khỏi rên lên, mở to hai mắt nói: “Lâm Dương, kỳ thực y thuật của anh không hề kém, nếu thi chứng chỉ bác sĩ, tương lai mở một phòng khám nhỏ, không nói tới giàu sang phú quý nhưng chí ít cũng bảo đảm không phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền, không phải là rất tốt sao?”
“Không cần lo cơm áo gạo tiền?”
Lâm Dương lẫm bẩm, đột nhiên hỏi: “Chuyện em kỳ vọng đối với anh, chỉ là chuyện này sao?”
Tô Nhan hơi khó hiểu, vì sao Lâm Dương lại hỏi một câu như vậy.
Kỳ thực Tô Nhan không phải là không nghĩ tới giàu sang phú quý, trở thành người như vậy chung quy cũng là ước mơ của một người bình thường.
Mà đối với những người như Lâm Dương, ước mơ này quá xa vời.
Vì vậy cô sẽ không nghĩ tới nó, càng không có yêu cầu quá cao đối với Lâm Dương.
Nói cho cùng, người chồng này ngoài y thuật tự học ra thì không có cái gì dùng được cả.
Lâm Dương hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu: “Tiểu Nhan, anh biết rồi, em ở đây chờ anh một chút, anh ra ngoài mua ít đồ.”
“Anh đi mua gì?” Tô Nhan vội hỏi.
Lâm Dương trầm mặc, lại không trả lời, đi thẳng ra cửa phòng.