“Được, được, được lắm! Xem ra không chỉ Lệ Vô Cực muốn đối phó với nhà họ Lương chúng tôi, mà ngay cả bác sĩ Lâm cũng muốn gây khó dễ cho nhà họ Lương chúng tôi.
Được! Được! Tôi nhớ rồi! Bác sĩ Bình, tôi thật sự nhớ cậu rồi đấy”
“Nếu như không có chuyện gì khác thì xin ông đừng làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi” Bác sĩ Bình nói thản nhiên.
Lương Khánh Tùng không nói gì nữa, nhưng sự lạnh lẽo trong đôi mắt dường như đã hóa thành sương mù. Ông ta sải bước đi ra khỏi phòng bệnh.
Người nhà họ Lương hừ lạnh, cũng rời đi theo.
Nhìn thấy Lương Khánh Tùng rời đi, lúc này Lương Huyền Mi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô Huyền Mi, đây là số điện thoại riêng của tôi. Nếu như có chuyện gì thì cô cứ gọi điện thoại cho tôi. Thầy đã dặn dò tôi nhất định phải trông nom bảo vệ cô” Bác sĩ Bình đi đến đưa một tấm danh thiếp ra rồi đưa cho Lương Huyền Mi.
“Bác sĩ Bình, thật sự rất cảm ơn anh”
“Đây là điều tôi nên làm mà” Bác sĩ Bình cười, nói: “Không có chuyện gì nữa thì cô nghỉ ngơi đi”
“Vâng”
Lương Huyền Mi khẽ gật đầu.
Lương Thu Yến lại kéo lấy tay của Lương Huyên Mi, nói: “Con gái à, nếu con đã quyết định rồi thì mẹ sẽ tìm nhà cho con, cả nhà chúng ta sẽ chuyển đi. Chỉ cần cả nhà chúng †a sống vui vẻ bên nhau thì đi đâu cũng được”
“Thu Yến, tôi có một căn nhà ở trung tâm thành phố nên mọi người tạm thời chuyển đến đấy ở đi. Chuyện trong nhà tôi sẽ nói chuyện bàn bạc với anh hai xem sao, cố gắng giải quyết hiểu lầm” Lương Vệ Quốc nói.
“Ông ba, ông đừng để ý đến chuyện này.
Nếu như ông dính líu đến cả nhà cháu thì chúng ta… chúng ta chỉ có thể thấy lương tâm bứt rứt… Chuyện nhà ở cứ để chúng cháu tự tìm…” Lương Huyền Mi hạ giọng nói.
“Ôi chao, cháy nói gì vậy? Chúng ta là người một nhà, là anh cả anh hai lo lắng quá.
Nói chúng mọi người đến ở đó trước đi, chuyện trong nhà để ông giải quyết”
Lương Vệ Quốc nói chắc chắn.
Hai mẹ con Lương Huyền Mi thấy vậy cũng chỉ có thể đồng ý.
Lương Vệ Quốc vội vàng quay trở về nhà họ Lương .
Mà Lương Thu yến cũng định dọn dẹp căn nhà ở trung tâm thành phố, đồng thời thông báo cho Lương Huyền Du, Lương Phong Liêm và Lương Bình Minh . Còn Lương Quang Trung đang không ở Yến Kinh cho nên tạm thời không cần phải biết.
Lương Huyền Mi ở một mình trong bệnh viện.
Nhưng trong lòng cô ấy lại thấp thỏm không yên.
Không biết tại sao, cô ấy luôn có linh cảm không hay.
Mà cô ấy cũng mang theo sự bất an này chìm vào trong giấc ngủ.
Đến bảy giờ tối, cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Sau đó một bóng dáng tập tễnh đi vào trong.
Nhìn người đó chính là Lương Bình Minh.
“Anh hai, sao anh lại đến đây? Chẳng phải anh đã quay về nghỉ ngơi rồi sao?” Lương Huyền Mi bị giật mình tỉnh dậy trong cơn mơ, hơi ngạc nhiên một chút.
“Anh đến thăm em” Lương Bình Minh hít một hơi sâu, đi đến bên cạnh phòng bệnh.
“Vậy sao?” Lương Huyền Mi nhíu mày.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi của Lương Bình Minh.
Một lúc sau, Lương Huyền Mi mở miệng trước.
“Anh hai, anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, không cần giấu giấu diếm diếm như vậy đâu”
“Cái này… Huyền Mi à, lần này anh hai đến đây là thay mặt người trong nhà bảo em đi mời bác sĩ Lâm xuất chiến với Lệ Vô Cực”
Lương Bình Minh hạ thấp giọng nói.