Lâm Dương, Bích Trân, Lưu Danh Khoa và An Viện được xếp chỗ ngồi ở gần cửa.
Đây là vị trí kém nhất, không… được để ý nhất.
Nhưng Bích Trân vẫn biết vị trí của Diêu Kỳ cốc, cho niên cũng không nói thêm gì.
Ngược lại là Lưu Danh Khoa có chút tức giận.
“Khốn nạn, nhà họ Dương đám đối xử với Đông Hoàng Giáo chúng ta như vậy! Giáo chủ! Tôi thấy chúng ta cũng đừng theo chân bọn họ khách khí nữa!
Trực tiếp đi tìm gia chủ của bọn họ ra đi!”
Lưu Danh Khoa thấp giọng nói.
“An tâm một chút chớ vội!”
Lâm Dương nhấp một ngựm trà, gương mặt dưới mặt nạ cũng không có biểu cảm gì nhiều.
Lưu Danh Khoa lại thở đài, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Đúng lúc này, một tiếng kinh ngạc vang lên.
“Mấy người là ai? Sao lại ngồi ở vị trí của tôi?”
Lâm Dương và Bích Trân đồng thời quay sang phía phát ra âm thanh.
Mới nhìn thấy một gã mặc âu phục bụng phệ đang kinh ngạc nhìn mình.
“Vị trí của ông?” Bích Trân vội vàng đứng dậy, tươi cười nói: “Thưa ông, ông có nhầm lẫn gì không? Là quản gia thu xếp cho chúng tôi ngồi ở đây đấy.”
“Quản gia thu xếp lúc nào?”
“Ngay tại vừa rồi.”
“Vừa rồi? Hừ, cô cảm thấy có thể sao?
Tôi đã đến đây từ chín giờ sáng rồi, vẫn luôn ngồi ở chỗ này! Vừa rồi tôi chỉ đi vệ sinh thôi, mấy người đã ngồi vào chỗ của tôi rồi? Mấy người có ý gì đây?” Người đàn ông kia chỉ vào Bích Trân và Lâm Dương, chửi ầm lên; “Mấy người nhanh chóng cút đi, nghe thấy chưa? Không cút thì tôi sẽ cho các người đẹp mặt đấy!”
“Khốn nạn! Ông nói cái gì?” Lưu Danh Khoa đột nhiên giận dữ, đứng bật dậy quát.
Bích Trân và An Viện cũng có chút tức giận.
Người cũng quá không biết lễ nghỉ rồi.
“Ái chà? Còn dám khiêu chiến? Các người có biết tôi là ai không hả? Có tin tôi giết chết các người ngay tại chỗ không hả!”
Gã bụng phệ cũng quát lên.
“Thế sao? Tôi cũng muốn thử xem! Xem là ai giết chết ail”
Lưu Danh Khoa đã không thể nhẫn nại thêm được nữa rồi, đi ra khỏi chỗ ngồi muốn đánh người.
“Ái chà? Mày ngon! Được, ông đây muốn xem thử mày có bản lĩnh gì!” Gã bụng phệ khinh khỉnh nói, thậm chí còn chìa mặt về phía Lưu Danh Khoa, khiêu khích nói: “Mày có ngon thì thử đánh tao một cái xem nào!
Dám đánh ông mày không? Một lũ hèn nhát!
Dám không? Nếu không dám! Thì nhanh cút đi cho tao! Cút! Ha ha ha…”
“Định mệnh, đánh thì đánh ai sợ ai!”
Lưu Danh Khoa không chút do dự, một cái tát tiếp xúc thân mật vào má của gã bụng phệ.
Bộp!
Tiếng bạt tai thanh thúy vang dội cả phòng khách.
Gã bụng phệ bị vã ngã lăn ra đất, trên mặt còn in nguyên dấu tay.
Tất cả mọi người trong phòng khách đều dừng cuộc trò chuyện lại, đồng loạt nhìn về phía bên này.
Bên ngoài phòng, người nhà họ Dương cũng chạy vào.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Quản gia nhà họ Dương sải bước đi vào phòng khách, trâm giọng mà quát.
Đã thấy gã mập mạp kia từ mặt đất đứng bật dậy, một phát bắt được quản gia kêu khóc cáo trạng: “Quản gia, ông phải làm chủ cho tôi! Những người này vô duyên vô cớ đánh tôi! Đánh tôi ở ngay trước mặt mọi người!”