Lời này vừa dứt, Sở Túc cứng họng.
Đảo chủ của đảo Vong Ưu âm thầm cau mày.
Tuy nhiên, không ít đệ tử ngoại đảo ở xung quanh lại dùng ánh mắt nóng hằm hập nhìn Lương Huyền Mi.
Rõ ràng, cô ấy đã nói đến nỗi đau của tất cả mọi người …
Thấy Sở Túc không nói gì, Lương Huyền Mi lúc này mới ngừng nói.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dương lại đột nhiên mở miệng.
“Huyền Mi, nói tiếp đi!”
“Lâm Dương …” Lương Huyền Mi đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn anh.
“Tất cả những gì mà những người này đã làm, anh đã nhìn thấy rõ rồi, bộ mặt của bọn họ, anh cũng đã hiểu được rồi! Vốn dĩ, anh nuôi không định đôi co với họ nữa, nhưng sự hèn hạ của bọn họ đã khiến anh không thể chịu đựng được. Em nói tiếp đi. Hãy đem tất cả những uất ức, những cay đắng của em trong mấy năm nay nói ra hết đi!
Công đạo phải trái, anh nuôi sẽ làm chủ cho em!” Lâm Dương bình tĩnh nói, trong mắt đã có sự tức giận!
Thân thể của Lương Huyền Mi run lên, sững sờ nhìn Lâm Dương, khi nhìn thấy sự kiên định trong mắt anh, lập tức gật đầu một cách nặng nè.
“Vâng!”
Lương Huyễn Mi là một đệ tử tài năng được các trưởng lão của đảo Vô Ưu lựa chọn từ Yến Kinh.
Lúc đầu Lương Huyền Mi không muốn đến đảo Vong Ưu, lúc đó có tin đồn rằng, hầu hết các đệ tử từ bên ngoài chọn đến đảo đa phần đều không học được công pháp võ thuật gì, ngược lại tàn phế suốt đời hoặc thậm chí là chết trên đảo.
Vì vậy, Lương Huyền Mi cực kỳ phản đối việc đi đến đảo ‘Vong Ưu.
Thậm chí, Lương Thu Yến còn không ngại đắc tội với người của đảo Vong Ưu cũng không chịu để Lương Huyền Mi vào đảo.
Theo như bọn họ thấy, vào đảo Vong Ưu thì chính là chết!
Nhưng bây giờ xem ra, đảo Vong Ưu cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Đương nhiên, ở một khía cạnh nào đó mà nói, nó còn đáng sợ hơn nhiều so với trong tưởng tượng!
Bởi vì người từ bên ngoài vào hòn đảo, ngay từ giây phút bước vào đảo, bọn họ đã mắt tất cả thân phận trong thế giới hoa mỹ bên ngoài.
Ở đây, bọn họ chẳng qua chỉ là những đệ tử ngoại đảo thấp kém!
Có thể bị người trên đảo tuỳ ý ngược đãi và đánh đập.
Những trường hợp nghiêm trọng, thậm chí còn bị đánh đến tàn tật, thậm chí là tử vong.
Đối với những điều này, các trưởng lão và thậm chí là đảo chủ đa số sẽ chỉ làm ra vẻ, ngoài mặt trừng phạt một chút, nếu có người chét cũng chỉ tống đến Tư Qua Cốc coi như là hình phạt.
Những chuyện giống như giết người đền mạng hầu như không tồn tại đối với các đệ tử nội đảo.
Cũng chính vì như vậy, mà những người như Trương Tử Tường và Đào Sư tỷ có thể nói là có ở khắp nơi trên đảo, cho nên mâu thuẫn giữa các đệ tử nội đảo và ngoại đảo cũng càng ngày càng nhiều.
Trong mắt của người nội đảo, những người từ ngoài đảo đến đảo, mục đích chẳng qua là thèm muốn võ học công pháp của đảo Vong Ưu, cho nên bọn họ rất khinh thường những người này, vô cùng xem thường.
Các đệ tử ngoại đảo ở trên đảo bị bắt nạt, mang thương tật về nhà, cũng sẽ sợ hãi thế lực của đảo Vong Ưu mà không dám nói gì.
Theo thời gian lâu dần, không có bao nhiêu người nguyện ý đến đảo Vong Ưu nữa.
Còn các đệ tử lên đảo, đa số cũng bị một số người nào đó lừa gạt mà tới.
Vì vậy, đây là lý do tại sao đảo Vong Ưu cứ qua một khoảng thời gian thì phải phái người ra ngoài tìm hạt giống ưu tú đưa đến đảo học tập, bởi vì phần lớn các đệ tử chủ động vào đảo, đa số đều là người có tư chất ngu dót.
Bây giờ đã có Lâm Dương Tôn Thiên Kiêu làm hậu thuẫn, Lương Huyền Mi không có bát kỳ sự che đậy nào, trực tiếp nói ra tất cả những uất ức mà cô ấy phải chịu trên đảo.
Vong Ưu biết bao năm qua.
“Tôi biết, một số việc mà tôi đã làm ngày thường rất ích kỷ, cũng rất không biết xáu hổ, nhưng tôi phải nói cho các ông biết, chuyện này đều là bị các ông ép buộc! Đặc biệt là Huyết Trường Phong, anh ta cậy mình là thân phận đệ tử số một, lúc nào cũng muốn ép buộc tôi đi vào khuôn phép.
Nếu như tôi không ích kỷ một chút, nhẫn tâm một chút, e rằng sớm đã chết không toàn thây rồi! Đã lên đảo Vong Ưu thì đừng nghĩ đến chuyện làm người tốt, bởi vì đây vốn dĩ không phải là nơi mà người tốt có thể sống sót…”