“Đại ca, anh nói xem hiện tại nên làm sao đây?”
“Đi báo cho lão đại đi, sau lưng lão đại chính là người kia, chúng ta chưa chắc làm gì được Dương Hoail”
“Được! Chúng ta đi về trước!”
Đám người này vội vàng rời đi.
Trong bệnh viện.
Lâm Dương buông điện thoại xuống, nhẹ nhàng thở ra.
Anh nhận được tin của Mã Hải, Tô Tiểu Khuynh bình an không có việc gì.
“Không có việc gì.” Lâm Dương nói với Tô Dư đang nôn nóng ở bên cạnh: “Tiểu Khuynh ở chỗ của bạn tôi, cô ấy hiện tại rất an toàn, yên tâm, những người đó sẽ không tìm được cô ấy.”
“Vậy là được rồi! Cảm ơn anh, anh rẻ!” Tô Dư vỗ về bộ ngực, thở ra một hơi.
“Tiểu Dư!”
Lúc này, tiếng hô truyền đến.
Nhìn thấy thì đó là Tô Nhan mặc một thân đồ bệnh viện chạy tới.
“Tiểu Nhan? Chị làm sao vậy? Vẫn ổn chứ?” Tô Dư giật mình, hiển nhiên là không biết chuyện của Tô Nhan.
“Chị chỉ hơi không thoải mái thôi, không có gì ghê gớm, nhưng thật ra bác cả thì chị nghe ba chị nói bác ấy xảy ra chuyện, mới vừa đưa đến bệnh viện này, bác ấy làm sao vậy? Tình hình vẫn ổn chứ?” Tô Nhan vội hỏi.
Sắc mặt Tô Dư tối sầm lại, nhìn phòng giải phẫu, lắc đầu.
Vẻ mặt Tô Nhan nháy mắt biến đổi.
Ting!
Lúc này, đèn phòng giải phẫu tắt, cửa được mở ra, bác sĩ tới.
“Bác sĩ, tình hình ba tôi thế nào rồi?” Tô Dư vội vàng tiến lên dò hỏi.
“Vết thương của người bệnh rất nặng, trước mắt tuy rằng đã cầm máu được, ổn định tình trạng, nhưng tiếp theo còn phải xem trình độ khôi phục của ông ấy, phải có gắng điều dưỡng!” Bác sĩ nói.
“Đó chính là nói…”
“Tình huống trước mắt của người bệnh không cách nào xác định được, nếu ông ấy có thể vượt qua ba ngày, thì có cơ hội khỏi hẳn, nếu không thẻ…” Bác sĩ lắc đầu xoay người rời đi.
Tô Dư nghe thấy, thân hình tức khắn mềm nhữn, lảo đảo khụy xuống.
“Tiểu Dư!” Tô Nhan vội vàng đỡ cô ta dậy.
Đám người Trương Tình Vũ, Tô Quảng, Lưu Mãn San chạy tới bệnh viện, thậm chí những bà con họ hàng khác của nhà họ Tô cũng tới, bà cụ Tô không tới, nghe nói là đang bị bệnh, di chuyển không tiện. Tô Cối Tô Bắc cũng tới.
Tô Thái ở trong phòng ICU, tình huống không lạc quan lắm.
Lưu Mãn San ngồi ở trên ghế hành lang không ngừng lau nước mắt.
Người nhà họ Tô ở bên cạnh hoặc là an ủi, hoặc là châm chọc mỉa mai.
Ai cũng không ngờ rằng, cả nhà Tô Thái lại gặp phải biến cố như vậy.
“Nói như vậy, anh cả không qua được ba ngày tiếp theo, phải xong đời à?”
“Bác sĩ nói như vậy.”
“Anh cả cũng thảm quá đi mát…”
“Có biện pháp nào không? Láy phải một người vợ ham mê hư vinh như vậy về, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo thôi.”
Lưu Mãn San thắp đầu không dám hé răng.
“Nè, Chẩm Tè, ông cũng đừng nói như vậy, hiện tại bà cụ còn bệnh, việc này còn lừa bà ấy, néu như Tô Thái thật sự có gì không hay xảy ra, nều như bà cụ biết, chỉ sợ nhà họ Tô tôi sắp xảy ra chuyện!”
“Xảy ra chuyện? Ha ha, cả nhà họ Tô to như vậy, đã bị những người này tác oai tác quái, chuyện đã xảy ra từ lâu rồi!”
Người nhà họ Tô châm chọc mỉa mai, thì thầm to nhỏ.