“Được rồi, ông không cần phải giới thiệu cho tôi nữa. Bây giờ tôi chỉ muốn biết trước ngày mai có thể làm xong không?”
“Có thể”
“Vậy làm hai bộ đi. Một bộ gửi đến Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan, bộ còn lại đặt ở văn phòng làm việc của tôi!”
“Vâng, chủ tịch Lâm!”
Mặc dù cả hai người đều không để tâm đến buổi yến tiệc này cho lắm thế nhưng khi buổi yến tiệc bắt đầu, Lâm Dương và Tô Nhan đã đến hội trường từ sớm.
Trước cửa khách sạn Bá Nạp.
Tô Nhan đỗ chiếc xe nhỏ của cô ở trong một góc khuất.
“Anh nói đây là lễ phục anh mua cho em sao?”
Tô Nhan nhìn bộ lễ phục sáng lấp lánh đến chói mắt đang mặc trên người thì không khỏi nhíu mày hỏi.
Cô tin rằng bộ lễ phục này hoàn toàn có thể thu hút mọi ánh nhìn của mọi người trong buổi yến tiệc.
Những chiếc cúc áo màu đen lại có thể sáng lấp lánh dưới ánh đèn, thoạt nhìn thật sự trông rất giống với kim cương.
Đẹp quá đi mất!
Hơn nữa cô còn phát hiện hình như bộ lễ phục cô đang mặc trên người cùng với bộ lễ phục của Lâm Dương hình như là bộ đồ đôi dành cho các cặp tình nhân, trông rất hài hoà. Vả lại Lâm Dương cũng có chút điển trai, cộng thêm khung xương khá lớn, mặc gì lên trông cũng rất đẹp và vừa vặn. Bình thường anh không quan tâm chăm chút đến vẻ bề ngoài, hôm nay thay đổi cách ăn mặc đi một chút trông rất có khí chất của những đại minh tinh nổi tiếng.
Tô Nhan cũng không tự chủ được ánh mắt của mình mà liếc trộm nhìn anh vài lần.
“Lễ phục này một bộ bao nhiêu tiền vậy?”
Tô Nhan không nhịn được nữa, cô lên tiếng hỏi.
“25 triệu.” Lâm Dương cười cười, anh nói.
“Hả? Hơi đắt một tí nhưng mà công nhận bộ lễ phục này rất được, là của nhãn hiệu nào vậy anh?”
“Không có nhãn hiệu.”
“Không có nhãn hiệu á? Cũng đúng…
Nếu là lễ phục hàng hiệu mà không có tiền tỷ thì khó mà sờ vào được. Nhưng mà bộ lễ phục này thật sự rất đẹp, tiền nào cũng đấy thôi” Tô Nhan nhỏ tiếng lẩm bẩm, cô cẩn thận khoá cửa xe lại sau đó bước vào cửa lớn.
Lâm Dương cười cười đi theo phía sau cô.
Sau khi Tô Nhan và Lâm Dương bước vào trong khách sạn Bá Nạp thì bọn họ mới phát hiện ra hoá ra buổi yến tiệc hôm nay trên thực tế lại là buổi giao lưu giữa các doanh nhân.
Mà cái gọi là buổi giao lưu này lại mời tất cả những nhân vật thuộc tầng lớp thượng lưu của Giang Thành tới, thậm chí xung quanh còn có không ít những nhân vật máu mặt, danh gia vọng tộc cũng tới tham gia.
Điều này khiến Tô Nhan cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Chuyện gì thế này? Sao mẹ em lại có thể có được thiệp mời của buổi tiệc có quy mô kinh khủng như thế này?” Hai mắt Tô Nhan mở lớn, cô không thể tin nổi.
Cô rất hiểu mẹ mình, cũng biết rõ năng lực của mẹ. Theo sự hiểu biết của cô thì mẹ cô chỉ là một con buôn rất bình thường, bà không thể tiếp xúc được với những người này, những người này cũng không thể đưa thiệp mời cho bà được!
Dù là cô ỷ vào thân phận mình là Tô Nhan đi chăng nữa.
Huống hồ Tô Nhan cũng cảm thấy mình không có bản lĩnh gì để mà giao tiếp cùng với những người như thế.
Tô Nhan cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Lâm Dương liên tục nhíu mày.
“Cô Lý! Xin chào, xin chào!”
“Cô Lý, cô tới rồi đấy à!”
“Gô Lý, cô ngồi bên này đi.”
“Cô Lý, có thể cùng cô tán gẫu vài câu được không?”