Lâm Dương cũng lùi vê sau một bước.
Lúc này, ở ghế ngồi hai phía nam bắc có một người đứng dậy.
Một người là đại diện của hiệp hội y khoa Việt Nam, Trương Quốc Hùng.
Trương Quốc Hùng là phó hội trưởng hiệp hội y khoa Việt Nam, rất có danh tiếng trong giới y học trong nước.
Ông ta cực kỳ phản đối trận quyết đấu ngày hôm nay, nhưng vẫn vô dụng.
Sức mạnh của thôn Dược Vương quá lớn, chỉ dựa vào ông ta, không thể nào hủy bỏ được trận quyết đấu y thuật này.
Trương Quốc Hùng vô cùng tức giận, vốn dự định tiến hành phản đối, nhưng lại chưa từng nghĩ tới thôn Dược Vương sẽ dùng sức mạnh, để ép ông ta tới làm trọng tại ở hiện trường trận đấu này.
Đây là một sự sỉ nhục cực lớn đối với ông ta.
Trương Quốc Hùng cắn răng, nhưng chỉ có thể nén giận.
Mà ông cụ ở phía đối diện chính là đại diện của phái ẩn Việt Nam: Ông Kiên!
Tên của ông cụ là gì thì lại không một ai biết.
Chỉ biết ông cụ đã sống hơn một trăm năm mươi tuổi rồi.
Phái ẩn là trường phái mạnh nhất và thần bí nhất trong tứ đại trường phái ở Việt Nam.
Có thể mời được người của phái ẩn đến đây làm trọng tài, có thể thấy được sức mạnh của thôn Dược Vương này rất mạnh mẽ.
Chỉ thấy người tên ông Kiên lên tiếng.
“Thỏa thuận đã được ký, vậy sống chết cứ thuận theo tự nhiên. Tôi xin tuyên bố, trận đấu y thuật chính thức bắt đầu!”
Giọng nói vừa dứt, những người có mặt ở đó đều hồi hộp.
Trên tầng bốn của một tòa nhà ở phía bắc, Lâm Tuyết Lạc và đám người nhà họ Lâm đều đang nhìn qua cửa sổ.
“Bác sĩ Lâm! Nếu anh bằng lòng cúi đầu, thì nào đến nỗi có ngày hôm nay? Lần này cho dù là thần tiên cũng không cứu nổi anh.”
Lâm Tuyết Lạc lầm bầm. Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!
Trên khán đài.
“Vĩ Hùng này, tôi cũng đã nhờ ông khuyên bác sĩ Lâm, chỉ đáng tiếc cậu ta lại không nghe. Lần này sợ rằng bác sĩ Lâm sắp gặp chuyện không may rồi.” Lã Tiến Vũ liên tục lắc đầu, không nhịn được mà thở dài.
Về phần Trịnh Nam Thiên ở cách đó không xa thì lại mang vẻ mặt u ám.
“Nghe đây, nếu lát nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhất định phải xông lên, sau đó cướp tiểu tử họ Lâm đó về bằng mọi giá cho tôi! Ai dám cản thì cứ ném kẻ đó xuống cho tôi!” Ông ta thấp giọng nói.
“Rõ, thưa đại thống lĩnh!”
Tinh thần của hàng nghìn người bị ảnh hưởng vì điều này.
Mà Tống Văn Trung đã cử động rồi.
Tay anh ta vụt qua.
ồI Một bộ kim châm cứu màu trằng như tuyết bày ra trong tay anh ta.
Những ngôi sao lấp lánh trên kim châm không ngừng lóe lên, đó là những kim châm trắng như tuyết, châm giống như sao, rất chói mắt.
“Cậu không lấy châm ra sao?” Tống Văn Trung hỏi với một nụ cười.
“Châm vẫn luôn ở trên tay tôi.” Lâm Dương đáp.
“Vậy cậu phải nhìn cho kỹ đấy!”
Cùng lúc anh ta nói, bàn tay đột nhiên hướng về phía bộ kim châm, rồi lại vung lên.