“Thế nào? Bổn đảo chủ làm việc, còn cần cô phải dạy tôi sao?” Đảo chủ hơi cau mày nhìn Diên Nữ.
Khuôn mặt của Diên Nữ hơi thay đổi, vội vàng cúi đầu xuống.
“Ở đây có nhiều trưởng lão như vậy, không ai có thể giở trò! Đưa chứng cứ của cậu ra đi.” Đảo chủ bình tĩnh nói.
“Các ông trói tôi, tôi làm sao có thể đưa ra chứng cứ chứ?”
Lâm Dương lắc xiềng xích trên tay.
Đảo chủ lại cau mày: “Mở ra cho cậu ta.”
“Đảo chủ, cái này…”
“Thế nào? Các người ở đây tự xưng là cao thủ, còn không đối phó được với một mình cậu ta ư? Mở ra!” Đảo chủ hét lên.
Người bên cạnh không còn khăng khăng nữa, bước tới mở khóa xiềng tay cho Lâm Dương.
Lâm Dương cử động khớp tay một chút, quay đầu liếc nhìn Diên Nữ.
Diên Nữ thầm căng thẳng, nhưng biểu hiện lại không có bất kỳ sự thay đổi nào.
“Nếu như bây giờ cô chủ động đứng ra thừa nhận tất cả chuyện này, có lẽ đảo chủ sẽ xử lý nhẹ tay với cô.” Lâm Dương cười nói.
“Cái gì mà xử lý nhẹ tay? Đừng có giả thần giả quỷ! Tôi rất trong sạch, anh muôn tôi thừa nhận cái gì chứ?” Diên Nữ nghiền răng nghiền lợi nói.
“Còn không thừa nhận ư? Vậy được, tôi sẽ khiến cô tâm phục khẩu phục!”
Lâm Dương cười nói, sau đó tháo đồng hồ trên cổ tay ra.
Mọi người lần lượt nhìn qua.
Lại nhìn thấy Lâm Dương mở nắp đồng hồ ra, bên trong nắp đồng hồ là một dãy nút to bằng hạt gạo, anh ta lấy kim đồng hồ ra, cần thận dè dặt dùng kim đồng hồ án vào các nút.
Một lúc sau, đồng hồ phát ra âm thanh.
“Thưa cô, tôi với cô không thù không oán, tại sao cô lại muốn hãm hại tôi? Cái gì mà kẻ gian chứ? Tôi chỉ là bác sĩ được đảo Vong Ưu của các cô mời đến! Trên đảo của các cô có ân oán gì đều không liên quan gì đến tôi. “Lâm Dương với vẻ mặt bắt lực nói.
“Anh đúng là không có liên quan, nhưng rất xui xẻo, anh lên đảo vào lúc này, đúng với ý nguyện của tôi!”
“Tại sao cô phải làm như vậy?”
“Bởi vì anh có thể đổi lấy cho tôi một cơ hội! Tôi đã chuẩn bị cái hộp và kim độc đó chính là vì ngày hôm nay. Bây giờ: anh đã là kẻ gian bị tôi tóm được, đảo chủ biết được chuyện này, nhất định sẽ rất vui mừng, tôi chắc chắn sẽ nhận được phần thưởng, và phần thưởng này chính là cơ hội của tôi!”
Giọng nói từ chiếc đồng hồ phát ra, chính là đoạn đối thoại trước đó giữa Lâm Dương và Diên Nữ trong nhà giam, từ giây phút Diên Nữ bước vào nhà giam, Lâm Dương đã bật chức năng ghi âm.
Cuộc nói chuyện giữa hai người được ghi lại toàn bộ không sót một chữ nào …
Nghe thấy những lời này, khuôn mặt xinh đẹp của Diên Nữ tái nhợt vô cùng, cả người liên tục lùi lại phía sau, có chút không đứng vững.
“Cái đồng hồ này của tôi là một cái đồng hồ đặc biệt có chức năng ghỉ âm. Các vị, các người có lẽ đã nhận ra giọng nói này rồi, đúng chứ?” Lâm Dương mỉm cười nói.
Tắt cả những người trong căn phòng toàn bộ đều im lặng, đồng loạt nhìn chằm chằm vào Diên Nữ.
Diên Nữ cũng lung lay sắp đỏ…
“Diên Nữ, tắt cả những chuyện này …đều là cô làm sao?”
Đảo chủ hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Diên Nữ hỏi.
Diên Nữ âm thầm siết chặt nắm tay, hàm răng cắn chặt, cuối cùng, cô ta di chuyển bước chân một cách khó khăn, bước đến giữa căn phòng, quỳ xuống.
“Vâng!”
Câu nói này khiên tât cả mọi người có mặt đêu kinh ngạc.
“Chuyện này là sao vậy?”
“Diên Nữ, cô … tại sao cô lại làm như vậy?”
Tất cả các trưởng lão đều kinh ngạc, toàn bộ trừng mắt không thể nào tin nổi nhìn chằm chằm vào Diên Nữ.