Lâm Dương có thể đánh bại Bùi Quốc Thiên, thực lực nhất định sẽ nằm trong top 10 bảng Thiên Kiêu.
Top 10 bảng Thiên Kiêu cho dù là ai, đều đã là yêu nghiệt, thực lực siêu phàm.
Tuy đám người bọn họ đều là tinh nhuệ của Bằng Tông, đối phó một vị còn như trứng chọi đá, đối phó hai người gần như là muốn chết.
Huống chỉ trước mặt còn có nhiều Ảnh Ngự của Đông Hoàng Giáo như thế.
Nếu thật sự đánh nhau… Đường Xuân Vĩnh có thể còn sống rời khỏi cửa học viên Phái Nam Y hay không còn chưa biết.
Sắc mặt của Đường Xuân Vĩnh khó coi, nhưng mà ông ta không ngốc, ông ta đảo mắt một cái, trầm giọng nói: “Bạch Thiếu Quân, cậu tôi không oán không cừu, vì sao lại muốn đối nghịch với Bằng Tông tôi?”
“Ông là Đường Xuân Vĩnh của Bằng Tông à?” Bạch Thiếu Quân nhíu mày hỏi.
“Là tôi”
“Vậy tôi đối nghịch với Bằng Tông ông, ông có ý kiến gì? Nếu khó chịu, thì đấu một trận với tôi là được!” Trong mắt Bạch Thiếu Quân lóe lên sát ý.
Sắc mặt Đường Xuân Vĩnh càng lúc càng mất tự nhiên, hai tay siết chặt lại.
Nhưng ông ta vẫn không kích động, âm thầm hừ một tiếng, nghiêng đầu nói: “Mấy người các cậu, qua đó!”
“Phó chưởng môn?”
Sắc mặt mấy người tái mét, vội vàng la lên.
“Qua đó!”
Đường Xuân Vĩnh hét to.
Mấy người không thể làm gì, chỉ có thể nơm nớp lo sợ đi tới.
Lâm Dương nhìn về phía Đường Xuân Vĩnh.
Chỉ nghe Đường Xuân Vĩnh lên tiếng: “Bác sĩ Lâm! Người vừa mới đả thương người của cậu, là mấy tên này, cậu lấy đi xử lý đi, muốn chém muốn giết muốn róc thịt, tùy †âm trạng của cậu!”
Đám người Dịch Quế Lâm nghe thấy thế thì vô cùng bất ngờ.
Vậy mà Đường Xuân Vĩnh sợ rồi.
“Được.” Lâm Dương gật đầu.
“Được rồi!” Đường Xuân Vĩnh vẫy tay quát khẽ: “Chúng ta đi!”
Vừa mới nói xong, ông ta đã dẫn người rời khỏi phòng họp.
“Phó chưởng môn! Phó chưởng môn “Ông không thể để chúng tôi ở lại đây!”
“Phó chưởng môn!”
Mấy đệ tử vội vàng la lên.
Nhưng Đường Xuân Vĩnh mặc kệ.
“Dịch Quế Lâm!”
Lâm Dương la lên.
“Chưởng môn!” Dịch Quế Lâm vội vàng cung kính nói.
“Đi, tiên phó chưởng môn Vĩnh giúp tôi.”
“RõI”
Dịch Quế Lâm hơi nhếch miệng, vội vàng nghiêng người nói: “Phó chưởng môn Vĩnh, mời ngài đi bên này!”
Đây là trần trụi nhục nhất!
Vẻ mặt Đường Xuân Vĩnh âm trầm, âm thầm nghiêng đầu trừng Lâm Dương, hừ một tiếng, đi ra khỏi cửa.
m’ 5/14 “Đám người phiền phức đã rời đi, bác sĩ Lâm, lúc này chúng ta có thể so tài rồi chứ?”
Bạch Thiếu Quân quay đầu nói với Lâm Dương.
“Đương nhiên.”
Lâm Dương gật đầu, nói với người bên cạnh: “Dẫn anh Bạch Thiếu Quân đến sân thể dục phía sau đi, phong bế nơi đó không cho ai vào, tôi sẽ so tài với anh Bạch Thiếu Quân ở đấy”
“Thầy!” Trên mặt Hà Vĩ Hùng lộ vẻ lo lắng, vội vàng kêu lên.