“Lôi Minh, ông nên giải thích với tôi!” Linh Trúc cũng lấy lại tỉnh thần, lập tức quát.
Lôi Minh dường như cắn chặt răng, hung tợn nhìn Linh Trúc, mười ngón tay siết chặt.
“Thế nào? Hội trưởng Lôi Minh, ông còn đứng ở đó làm gì? Chẳng lẽ ông muốn đổi ý?
Mấy triệu người toàn cầu đều thấy cả rồi, nếu ông muốn nuốt lời cũng có thể, tôi cũng không thể ép ông làm thế nào? Chỉ là thanh danh của Hiệp hội y tế đã thối nát rồi.” Lâm Dương mỉm cười nói.
Lôi Minh tức giận đến đỏ mặt, giờ này phút này, ông ta đã không biết nên nói cái gì mới tốt, giải thích? Mất thể diện, nhưng không xin lỗi, chưa chắc đã không mất thể diện…
Giờ phút này, ông ta hẳn đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Reng reng, reng reng…
Lúc này, có một cú điện thoại gọi vào di động của Lôi Minh.
Lôi Minh sửng sốt, nhanh lấy lấy điện thoại di động ra.
“Lôi Minh!” Bên kia điện thoại gần như là âm thanh rít gào.
“Ông… trước tiên ông đừng nóng giận…”
Lôi Minh vội nói.
“Đừng nóng giận? Hiện tại Hiệp hội y tế đã trở thành trò cười lớn nhất của thế giới rồi, ông còn bảo tôi đừng nóng giận? Tôi nói cho ông biết! Nếu như ông xin lỗi, ông chờ tới lúc cút khỏi hiệp hội y tế đi, bắt đầu từ hôm nay, tất cả kinh phí cho nội bộ viện nghiên cứu của hiệp hội y tế sẽ cắt đi một nửa!” Âm thanh bên kia phẫn nộ nói.
“Không, ông, ông không thể làm như vậy!” Lôi Minh nóng nảy, vội vàng nói.
Nhưng đối phương đã ngắt điện thoại rồi.
Lôi Minh kinh ngạc nhìn điện thoại trong tay, cả người có chút thất thần.
“Lôi Minh, có vẻ ông thật sự muốn đổi ý, ông thật sự là rất làm cho người ta thất vọng rồi! Quên đi, tôi cũng không so đo với ông, cửa ở bên kia, mời ông lập tức rời đi! Vài ngày sau tôi sẽ cho người đối chất với ông ở tòa án, đối với chuyện ông nói xấu học trò Linh Trúc của tôi trộm cắp tư liệu hiệp hội y tế, ta sẽ nhờ pháp luật trả lại công bằng cho học trò Linh Trúc của tôi!” Lâm Dương lắc đầu, mở miệng nói.
“Cậu…” Lôi Minh khó thở, chỉ muốn lập tức nhào lên cắn chết tươi cái người Việt Nam đáng giận này.
Nhưng lúc này, ông ta như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, phút chốc lại cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Bác sĩ Lâm, cậu dường như rất đắc ý?”
“Tôi có thể không đắc ý sao?” Lâm Dương cười hỏi.
“Đương nhiên, bởi vì công lao chữa khỏi cho công chúa Margaret này đâu phải chỉ của một mình cậu, cậu cũng dựa vào hiệp ,, hội y tế chúng tôi thôi!” Lôi Minh mở miệng nói.
Lời này vừa nói xong, mọi người trong hiện trường ngây ra.
“Sao? Ý của ông là gì?” Lâm Dương hỏi.
Tất cả mọi người bị lời nói của Lôi Minh làm cho hôn mê đến nơi rồi.
Không phải đây đều là công sức của Lâm Dương sao? Chẳng lẽ Lôi Minh lại tự nhận đây là công sức của mình? Cố gắng khăng khăng giải thích như vậy, nếu có thì Linh Trúc mới là người góp công góp sức, giờ lại đến lượt Lôi Minh lên tiếng là thế nào?
“Lôi Minh, ý ông là gì? Linh Trúc đứng lên lạnh lùng chất vấn.
“Trên thực tế, tình trạng của công chúa Margaret đã được Hiệp hội Y khoa của chúng tôi điều trị, các bác sĩ ở Việt Nam chỉ đang hoàn thiện lại những bước cuối cùng của căn bệnh. Nói chính xác hơn thì các người đang lợi dụng Hiệp hội Y khoa của chúng tôi đấy. Vậy nên, các người không thể tự nhận đã chữa trị cho công chúa được.
Hiệp hội Y khoa của chúng tôi mới là những người nghiên cứu ra phác đồ điều trị này.” Lôi Minh hừ một tiếng rồi nói ra.
“Cái gì?”
Mọi người xung quanh đều bị lời nói của Lôi Minh làm cho sững sờ.
“Quay cận cảnh, quay cận cảnh nhanh lên Các phóng viên đều vội vàng yêu cầu quay phim quay cận cảnh Lôi Minh.
Những người đang xem truyền hình trực tiếp lúc này cũng không khỏi ngạc nhiên.
Thật là một nhận xét vô liêm sỉ!
“Vậy ông đang chống chế sao?” Lâm Dương thở dài.