Quả thật là dù cho đối mặt với đối thủ như thế nào anh ta đều dũng cảm xông lên.
Nhưng hành động như vậy vì anh ta cảm thấy còn có chút hy vọng.
Bất cứ chuyện gì chỉ cần có một tia hy vọng, anh ta đều không chần chờ.
Nhưng nếu như…
Một chút hy vọng cũng không có thì sao?
Còn cứng đầu cái nỗi gì, như vậy được gọi là bị ngu.
Vì vậy Lưu Trương Phong rất thẳng thắn nhận thua.
Anh ta tin rằng nếu như không biết tự lượng sức mình mà tiếp tục đấu, chỉ sợ bây giờ đến mạng không còn rồi…
Đang lúc mọi người đang khó tin xen lẫn xem thường, Lưu Trương Phong đã xuống lôi đài.
“Hừ, lúc lên đài miệng còn oang oang, người ta vừa mới búng đầu ngón tay đã lăn lộn trên đất, thất bại thảm hại, thật buồn cười.”
“Đúng đấy, tôi còn tưởng rằng anh ta lợi hại lắm! Chẳng qua cũng chỉ là hổ giấy mà thôi!”
“Được cái tiếng chẳng được một miếng!”
Vài người nam nữ trẻ tuổi bên cạnh nhịn không được giễu cợt.
Gương mặt của Lưu Trương Phong đỏ thành màu gan heo, trừng mắt nhìn những người kia mắng: “Nếu các người có bản lĩnh thì các người lên đi!”
“Hừ, lên thì lên!”
“Sợ anh à!”
Mấy người bọn họ nhếch mép cười, một người trong số đó không chút do dự trèo lên đài.
Lâm Dương liếc mắt nhìn anh ta một cái, nghiêng đầu về phía Dương Hồng Vũ nói: “Gia chủ nhà họ Dương, nếu như tôi cứ đánh từng người một như vậy chẳng lẽ phải đánh đến tối à.”
“Cậu Lâm có ý gì?” Dương Hồng Vũ nhìn anh hỏi.
“Tôi hy vọng một vài người thực lực không đủ, không có bản lĩnh thì đừng lên làm gì! Có lên cũng chỉ lãng phí thời gian, những người có tư cách cùng tôi tranh cô cả Dương mời lên đài ngay đi, đừng trì hoãn nữa!” Lâm Dương nhàn nhạt nói.
“Cậu Lâm, những người ngồi ở nơi này ai cũng có thực lực! Điều này không nên vội vàng đánh giá!” Dương Hồng Vũ mỉm cười nói.
Lâm Dương suy nghĩ một lát, không tiếp lời.
“Tên nhóc, đừng quá kiêu ngạo, mày đang xem thường tao? Hừi! Đánh bại được mấy kẻ tép riu đã vênh váo lên trời? Mày tưởng ai cũng yếu như vậy sao? Còn dám phách lối trước mặt ông mày à?” Người nọ cười lạnh một tiếng, ánh mắt dữ tợn: “Mở to mắt xem ông đây chặt tay chặt chân của mày, chờ xem mày còn có thể mở miệng chảnh chó nữa không!”
Vừa nói xong, người nọ không quan tâm xung quanh thế nào, trực tiếp triển khai bộ pháp muốn lập tức ra tay.
Cũng khó trách người này dám cuồng vọng như thế.
Anh ta vừa động, lập tức khiến cho không ít người kinh ngạc hô lên.
Chưa kịp nhìn đã thấy người nọ tựa như một trận gió lao về hướng Lâm Dương, tốc độ của anh ta cực nhanh, hầu như nhìn không thấy anh ta đang ở đâu, ban đầu cách Lâm Dương khoảng chừng hơn mười mét, nhưng trong nháy mắt đã rất gần rồi.
“Lăn xuống cho ông!”
Người nọ cười lộ răng nanh, lạnh lão phán một câu, rút ra một thanh đao ngắn chém vào cổ của Lâm Dương.
Nếu bị đâm trúng một đao Lâm Dương chắc chắn sẽ thất thế đến lúc đó anh ta muốn làm gì chẳng được.
“Anh Lâm, mau tránh ra!” Bích Trân ở dưới đài vội vàng kêu lên.
An Viện nắm chặt góc áo, cô ta cũng đang khẩn trương vô cùng.
Nhưng càng làm hai cô gái hãi hùng khiếp vía là Lâm Dương không hề tránh đi.
Anh cứ đứng nguyên tại chỗ như vậy, lạnh nhạt nhìn thanh đao kia đâm tới.
Dương Vân Thu thấy như vậy trong lòng cười lạnh.
“Giờ mày không chết cũng phải tàn!”
“Đầu óc tên này có vấn đề à?” Người nhà họ Dương nói thầm.