Chẳng trách nhìn thấy Huỳnh Lam đều như gặp ông nội, Huỳnh Lam bảo ông ta làm gì, ông ta sẽ ngoan ngoãn đi làm.
“Làm sao có thể… Tên phế vật Lâm Dương này… Vì sao sẽ quen Huỳnh Lam ở Giang Thành?” Lưu Tuấn Phi ngồi dưới đất, gương mặt trắng bệch, run rẩy hỏi.
Không có ai nhà họ Lưu có thể trả lời ông 1a.
Bởi vì người như Huỳnh Lam ở Giang Thành, căn bản là người bọn họ không tiếp xúc được…
Cọt kẹt!
Cửa quán cà phê bị người ta đẩy ra lần nữa.
Sau đó một bóng dáng hơi mập mạp xông vào.
“Ông Lam! Hiểu lầm! Đều là hiểu lầm thôi!” Bóng dáng mập mạp kia cười, vội vàng chạy tới cúi người khom lưng với Huỳnh Lam.
Người này đúng là Hồ Văn Cường.
Lưu Tuấn Phi ngơ ngác nhìn lãnh đạo của mình, đầu đã sắp ngừng suy nghĩ rồi.
Lần này xem như, có thể tính là gặp phải Ũ so cọng rơm cứng rồi.
“Hiểu lầm sao? Hồ Văn Cường, những lời này không phải một câu hiểu lầm là có thể giải quyết.” Vẻ mặt Huỳnh Lam không đổi nói.
“Ông Lam, thật sự là thuộc hạ của tôi chưa từng gặp ông, lúc này mới mạo phạm ông, đây là lỗi của chúng tôi! Ông đại nhân đại lượng, đừng so đo với chúng tôi nữa!”
Hồ Văn Cường cố gắng nở nụ cười, sau đó quay đầu quát khẽ Lưu Tuấn Phi: “Còn chưa cút qua đây xin lỗi ông Lam?”
Toàn thân Lưu Tuấn Phi run lên, lập tức biết được gì đó, lúc này đứng dậy chậm rãi đi qua.
“Ông… Ông Lam, thực xin lỗi, tôi có mắt không tròng, có mắt như mù, mạo phạm ông, cầu xin ông cho tôi một cơ hội, thực xin lỗi…”
Lưu Tuấn Phi không ngừng cúi đầu, vô cùng m¬ s10.
sợ hãi. Cả nhà tải app truyệnhola đọc tiếp nhiều nhé!
“Cứ như vậy sao?” Huỳnh Lam bình tĩnh hỏi.
“Chuyện này…” Hồ Văn Cường hơi bất ngờ.
Ông ta là người của Huỳnh Lam, theo Huỳnh Lam rất nhiều năm rồi, thực ra tập đoàn Giai Dược này là một công ty con của Dương Hoa, là Huỳnh Lam giao cho ông tạ phụ trách.
Huỳnh Lam coi ông ta như người một nhà, tất nhiên sẽ không quản quá nghiêm, sao hôm nay lại gây sự như thế?
Chắc chắn là không đủ thành ý rồi.
Hồ Văn Cường lập tức liếc mắt ra hiệu với Lưu Tuấn Phi.
Lưu Tuấn Phi sửng sốt, vội vàng gọi đám người nhà họ Lưu ở phía sau, kêu lên: “Các người còn thất thần làm gì? Đều tới đây xin lỗi ông Lam đi!”
“Chuyện này…”
Người nhà họ Lưu chần chừ.
“Các người lầm rồi! Nhận lỗi với tôi có cũng được không có cũng chẳng sao, ông phải xin lỗi người đứng sau tôi đây này.” Vẻ mặt Huỳnh Lam không đổi, bước một bước dịch người sang bên cạnh.
Bóng dáng Lâm Dương lọt vào trong tầm mắt Hồ Văn Cường.
Đồng tử của Hồ Văn Cường lập tức to hơn một chút, gương mặt mũm mĩm đột nhiên trắng bệch như tờ giấy.
“Phan…”
“Hồ Văn Cường, lần này ông đã hiểu rõ vì sao tôi gọi ông tới xử lý rồi chứ?” Huỳnh Lam dán sát vào vài phần, nhìn chằm chằm Hồ Văn Cường lúc này đang trợn tròn mắt nói.
Trái tim của Hồ Văn Cường thiếu chút nữa là nhảy ra khỏi cổ họng.
Ông ta xoay người, quát Lưu Tuấn Phi: “Ông lập tức quỳ xuống cho tôi!”