Lễ nào ông ta lại là người ăn cây táo, rào cây sung? Đi giúp đỡ cho kẻ địch của Chủ tịch Lâm?
Nhưng mà… Lâm Dương cũng chẳng có vốn liếng gì để khiến cho Mã Hải phải làm như vậy…
Lâm Huy liên tục nghi hoặc, không biết phải làm thế nào. Khách khứa xung quanh cũng như vậy, toàn bộ đều biểu lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Mã Hải không muốn dông dài, lập tức nói: “Anh Lâm là khách của tập đoàn Dương Hoa chúng tôi, nếu các vị có thắc mắc gì về cậu ấy, có thể nói chuyện trực tiếp với tôi.”
“Khách?”
Mọi người đều ngây người.
“Chủ tịch Long, bộ lễ phục của anh ấy, lẽ nào là do Dương Hoa tặng cho anh ấy?” Đỗ Chí Cường bước lên vài bước, lập tức hỏi.
“Không thể nói là tặng, trên thực tế là của anh ấy.” Mã Hải nói.
“Vì sao?” Mọi người càng không thể hiểu được lời của Mã Hải.
Sự xuất hiện của Mã Hải, quả thực đã làm cho toàn bộ trở nên lờ mờ khó bề phân biệt được. Lại nghe Mã Hải nói: “Cách đây không lâu, tập đoàn Dương Hoa chúng tôi không phải đã tổ chức một hoạt động mua thuốc bốc thăm trúng thưởng sao. Tất cả thuốc trong hoạt động này đều được bán ra với giá thành phẩm giá vốn, mỗi người có thể dùng chứng minh thư để mua được một phần, vả lại mỗi người mua thuốc đều có một cơ hội bốc thăm trúng thưởng, trong hoạt đồng này anh Lâm là người đã trúng thưởng.”
“Hoạt động này tôi biết, tỷ lệ trúng thưởng rất cao, nhưng đa số chỉ là hai ba chục ngàn mà thôi.” Một vị khách nói.
Hoạt động này tất cả mọi người đều biết, bởi vì đây hoàn toàn là một hoạt động từ thiện của tập đoàn Dương Hoa, Dương Hoa hoàn toàn không có ý định kiếm tiền, bởi vì giá vốn của thuốc rất rẻ, lại thêm việc mua thuốc có thể bốc thăm trúng thưởng, đa số mọi người đều có thể trúng được vài chục ngàn mang về, bởi vậy người đến mua thuốc không chỉ không mất tiền mà còn có thể kiếm được tiền mang đi. Vì vậy, báo chí đưa tin từ lâu đã náo nhiệt khắp nơi trên mạng.
“Vậy thì, mọi người có biết giải đặc biệt của hoạt động này là cái gì không?” Mã Hải nói.
“Gì… giải đặc biệt?”
“Chẳng lẽ là…bộ Hy vọng song hoa này?”
Có một người hỏi.
Mã Hải gật đầu. Trong khoảnh khắc, cả đám người đều ồ lên. Tất cả khách mời đều lộ ra vẻ mặt khó tin. Ai có thể nghĩ đến được, Lâm Dương lại may mắn như vậy, trúng được giải đặc biệt của tập đoàn Dương Hoa…
Chuyện này cũng quá nực cười.
“Cho dù bộ lễ phục của anh Lâm là do trúng thưởng được, nhưng người sở hữu nó từ đầu đến cuối vẫn là anh Lâm, mọi người làm hư bộ lễ phục, vẫn nên bồi thường theo giá trị, các vị còn có ai có thắc mắc gì không?” Mã Hải nhìn mọi người, thản nhiên nói.
“Không có…không có.”
“Chủ tịch Long đã nói như vậy, chúng ta còn có thể có thắc mắc gì nữa?” Mọi người đều lên tiếng.
Không khí của cả buổi tiệc lúc này lại chuyển hướng, trở nên khó tả hơn bao giờ hết. Ánh mắt mọi người nhìn về phái Lâm Dương cũng trở nên phức tạp hơn.
“Nếu không còn thắc mắc gì, vậy chúng tôi xin phép đi trước.” Lâm Dương khàn khàn cất giọng nói.
“Cậu Lâm, có cần tôi tiễn cậu không?”
Mã Hải hỏi.
“Không cần đâu.”
Lâm Dương cầm tay Tô Nhan hướng ra ngoài. Nhưng chưa đi được mấy bước, dường như lại nhớ ra điều gì, quay đầu nói với bạn gái và Đỗ Chí Cường : “ Khoản bồi thường lễ phục, hy vọng hai người sớm tính rõ cho tôi, tôi không muốn cho hai người nhiều thời gian, ngày mai trả lời tôi.”
Nói xong hai người lập tức rời khỏi buổi tiệc. Ánh mắt Đỗ Chí Cường lạnh lẽo, không nói gì. Người bạn gái thì vẫn còn run.
Lâm Huy mang theo vẻ mặt tươi cười, vội nói: “Chủ tịch Long, cậu Lâm đã rời đi, nhưng buổi tiệc vẫn còn tiếp tục! Mau mau, mời ngài vào trong, ngài chính là khách quý của tôi, tuyệt đối không thể sơ suất!”
Nhưng Mã Hải hoàn toàn không để ý đến.
“Tổng giám đốc Huy vẫn nên tự mình tham gia thật vui vẻ đi, tôi còn có việc, sẽ không đi cùng được.” Mặt Mã Hải không chút gì thay đổi nói, nói xong liền xoay người rời đi luôn.
“Kìa? Chủ tịch Long? Chủ tịch Long?”
Lâm Huy vội hô lên.