“Cứu tôi…cứu tôi.”
“Những người khác đang ở đâu? Bây giờ gia tộc chỉ nhỏ đang thế nào rồi?”
“Cứu tôi Dương Phi Dương vẫn luôn miệng hét.
Dù Bát Gia có hỏi thế nào đi nữa, thì ông ta vẫn chỉ nói mấy câu đó.
Bát Gia thả tay ra, lắc đầu nói: “Đúng là điên rồi!”
“Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại điên?”
Người bên cạnh vô cùng ngạc nhiên.
“Còn phải hỏi sao? Rất rõ ràng, chỉ là s¡ KẾT Bát Gia lạnh lùng nói, quát: “Lập tức lên núi, xem nào có phải Lâm thần y không?”
“Vâng!”
“Bát Gia, làm thế nào với Dương Phi Dương đây?”
“Đem tên vô tích sự này về, chữa trị xong rồi thì xem ông ta có tin tức nào có ích không, nếu không chữa được thì đuổi di, để ông ta tự sinh tự diệt!”
“Vâng, Bát Gia!” \ Mấy người nọ nói xong thì đưa Dương Phi Dương lên xe, xuống núi.
Nhưng xe đi đến lưng núi thì đã dừng lại.
Bởi vì họ gặp phải đoàn xe của Dương Hoa ban nãy.
Đáng lẽ không gọi là gặp phải, mà là người của dh đã cố ý đợi họ ở đó.
Một đệ tử của đảo Vong Ưu đi xuống xe, mở cửa Xe ra.
Lâm Dương đi ra.
Lúc này, trông anh như người rất nhàn rỗi, quần áo dính đầy máu ban đầu cũng đã thay. Trông sắc mặt rất tươi tắn.
Người của Bát Gia thấy thế, sắc mặt cũng trở nên căng thẳng.
Mọi người đều quan biết chủ tịch Lâm.
Bởi vì khuôn mặt này của anh thật sự rất khó quên, chỉ cần là người từng nhìn thấy trên tin tức thì sẽ không quên… ˆ ˆ’ “Bát Gia?”
Lâm Dương móc điếu thuốc ra, định châm một điếu lên, nhưng lại dừng lại..
Bát Gia cũng xuống xe.
Nhìn đoàn xe trước mặt một cái, Bát Gia nhạt giọng nói: “Lâm Dương đến đây đề đón tiếp tôi sao?”
“Coi như là thế.”
Lâm Dương móc một chiếc điện thoại từ trong túi ra, vứt xuống đất.
Đó là điện thoại của Dương Phi Dương.
Anh xem nhật kí gọi điện, nhìn thấy.
thời gian gọi, cũng đoán được người nhà họ Dương đang chạy đến đây.
Lâm Dương có đủ thời gian đề rời di.
Nhưng anh lại không muốn đi vội vàng như thế. ì “chủ tịch Lâm, cậu biết cậu đã làm gì không?” Bát Gia bình tĩnh nhìn anh.
“Đương nhiên là biết.”
“Nếu đã biết rồi, thế thì dễ thôi!” Bát Gia nhạt giọng nói: “Giữa tôi và cậu, hoàn toàn không có thù oán to lớn gì, dù có cạnh tranh nhưng cũng chỉ là làm ăn thôi, nhưng.
bây giờ cậu lại dùng vũ lực, đúng là muốn gây chiến! Hành động này của cậu khiến người ta coi thường, chủ tịch Lâm, cậu đã phạm quy tắc! Cậu đã phạm phải tất cả quy tắc! đây không phải lần đầu cậu khiêu chiến với nhà họ Dương chúng tôi, cậu còn muốn khiêu chiến với những gia tộc đã lánh đời, khiêu chiến quyền uy của tất cả mọi người!”
“Vậy quyền uy của tôi thì sao?”
Không đợi Bát Gia nói xong, Lâm Dương đột nhiên quát lê. dị Bát Gia nhíu mày: “chủ tịch Lâm, cậu có ý gì?”