Nhưng Sóc Phương cũng không phải hạng người vô năng, có thể là tuyển thủ trọng điểm của đại hội bình định, há chỉ có chút công phu mèo quào nào?
Liền thấy Sóc Phương dùng hết toàn lực, đôi tay nhanh chóng đánh tới ngực của Lâm Dương, ngón tay như móc câu, mạnh mẽ nhéo lên mấy huyệt vị trên người Lâm Dương.
Huyệt vị bị đánh trúng, thần kinh trong người cũng sẽ bị ảnh hưởng, tay của Lâm Dương không khỏi thả lỏng.
Sóc Phương thừa thế nhắc chân đá mạnh vào ngực Lâm Dương.
Hai người lập tức tách nhau ra.
Lâm Dương lui về sau vài bước, ổn định thân mình.
Mà Sóc Phương lăn vài vòng trên mặt đất, vừa ho khan vừa đứng lên.
Trên cổ anh ta là dấu tay đỏ tươi, nhìn thấy ghê người, cả khuôn mặt đều tím tái.
Trên ngực Lâm Dương có nhiều thêm một dấu giày.
Anh vỗ ngực xóa sạch dấu giày trên áo, tiện đà đi đến chỗ Sóc Phương lần nữa.
“Nhìn thế này thì có vẻ tôi xem nhẹ anh rồi, thần y Lâm, tốc độ cùng lực lượng của anh quả thực lớn vô cùng, chỉ tiếc, chiêu thức của anh nát bét, giống như người mới học võ, võ giả chỉ có lực với nhanh, mà không có chiêu, cũng chỉ như một nét bút hỏng, một sơ hở!”
Sóc Phương cười, tiện đà hai mắt bộ lộ ra sát ý dày đặc, không né không tránh, ngược lại nhằm về phía Lâm Dương.
Lâm Dương lập tức nâng quyền đánh đến.
Sóc Phương lại giơ hai tay lên cao, cánh tay thọc ngang, chọc vào sườn dưới cánh tay Lâm Dương.
Lâm Dương một quyền thắt bại, lại quét ngang.
Sóc Phương lại nâng quyền đánh vào nắm tay của Lâm Dương.
Àm!
Àm…
Tiếng vang nặng nề không dút bên tai.
Lâm Dương không dùng lực nào, Sóc Phương tiện đà tiến công tập kích nơi yếu ớt của Lâm Dương, tránh đi mũi nhọn, đánh vào nhược điểm.
Mỗi lần đều có thể hóa giải chiêu thức của Lâm Dương.
Lâm Dương thầm hừ một tiếng, trực tiếp sử dụng chiêu thức học được từ trong tôn giáo.
“Độc Huyền Quyền!”
Anh khẽ quát một tiếng, quyền thế đại biến, phương hướng nắm tay công kích cũng không hề lộn xộn giống như trước nữa, ngược lại xảo quyệt hơn.
Hai bên anh tới tôi lui, đánh nhau túi bụi, hiện trường bàn ghế, toàn bộ bị đánh nát tan.
Đám thuộc hạ vọt tới, lại không biết ra tay kiểu gì, sợ gây thêm phiền cho Sóc Phương.
Sau khi chiến đấu một lượt, Sóc Phương phát hiện chỗ không đúng.
Anh ta phát hiện, chiêu thức của Lâm Dương tuy rằng vụng về khó coi, bản thân chiếm không ít tiện nghi, nhưng cho dù mình công kích Lâm Dương thế nào, đều không có hiệu quả với đối phương.
Nắm tay hay bàn tay của mình đánh lên người Lâm Dương, hoàn toàn không tạo ra chút ảnh hưởng gì cho anhl Quyền cước của mình giống như là kẹo bông gòn vậy!
Hơn nữa càng khiến cho Sóc Phương kinh ngạc chính là, sau một phen chém giết với cường độ cao như vậy, hơi thở của Lâm Dương thế mà không có chút hỗn loạn nào, ngược lại thể lực của bản thân mình có chút chịu không nỗi.
Đây là y võ sao?
Sóc Phương cau mày.
Tiếp tục đánh nữa thể lực một khi giảm xuống, tốc độ cùng sức lực cũng theo không kịp, thần y Lâm tắt nhiên có thể xoay chuyển cuộc chiến, thế là đánh bại mình.
Mà một khi rơi vào trong tay anh, vậy thì xong hoàn toàn rồi.
Nghĩ vậy, Sóc Phương cũng không dám có chút do dự, trực tiếp quát khẽ nói: “Rút súng!”
“Vâng, cậu chủ!”
Tiểu Cự đáp, tiện đà nói với những thuộc hạ đó: “Toàn bộ lấy súng ra!”
“Dạt”
Đám thuộc hạ đồng loạt lấy sụng lục đen trong túi ra, họng súng đen nhánh toàn bộ nhắm vào Lâm Dương.
*Nổ súng cho tôi! Tất cả hậu quả tôi gánh!”
Sóc Phương hô, tiện đà bước chân bước đi, trực tiếp kéo giãn khoảng cách với Lâm Dương.
Lâm Dương vẻ mặt lạnh lùng, đột nhiên nghiêng người vọt đến quầy bar ở bên cạnh.
Âm! Âm! Àm! Âm! Àm! Âm…