“Bác cả, bác không biết sao? Lâm Dương này chính là phế vật nỏi tiếng ở Giang Thành, là con rễ vào cửa nhà họ Tô, cả ngày nhàn rỗi, ăn cơm dẻo do phụ nữ cho! Loại người như vậy, làm sao có thể giả mạo làm bạn trai hải ngoại trở về của Tiểu Tuyết chứ? “
“Sợ rằng đối phương đã từng nhìn thấy phế vật này, vậy thì toi mất!”
Hai người trách móc nói.
Lời này vừa nói ra, những trưởng bối kia của nhà họ Đường đều thay đổi sắc mặt.
“Tiểu Tuyết, cháu làm chuyện thế nào vậy? Tại sao cháu lại tìm phế vật này tới? “
“Tiểu Tuyết, cháu đang muốn hại chết nhà họ Đường của chúng ta sao?”
“Cháu còn chê chuyện chưa đủ phiền phức sao?”
Các cô dì chú bác anh một câu, tôi một câu lần lượt chỉ trích Đường Hồi Tuyết.
Đường Hồi Tuyết cúi đầu, muốn khóc không ra nước mắt.
“Tiểu Tuyết vừa mới từ nước ngoài trở về, không biết Lâm Dương cũng là chuyện đương nhiên, mọi người đừng nói nữa” Đúng lúc này, cô của Đường Hồi Tuyết nói giúp một câu.
Giọng nói của mọi người lúc này mới nhỏ đi một chút.
“Tôi nói nè Tiêu Tuyết, cậu Hàn người ta có ý với em, cũng nguyện ý giúp đỡ nhà họ Đường chúng ta vượt qua khó khăn. Cậu Hàn có thân phận gì chứ? Đại công tử trên mười tỷ, em chỉ cần gật đầu một cái, chúng ta còn cần phải tìm diễn viên sao? Tìm một anh rễ rùa vàng hàng thật giá thật ngồi đây, đám người đó còn ai dám đòi tiền nhà họ Đường chúng ta chứ?” Người đàn ông tóc ngắn Đường Tiểu Thạch chế nhạo nói.
“Đúng vậy, nhà họ Đường của chúng ta vốn dĩ có con đường rộng mở, nhưng lại bị phong tỏa bởi sự tuỳ hứng của người nào đó. Chao ôi, nhà họ Đường của chúng ta có lẽ không cầm cự được qua ải này!” Cô gái Đường Hiểu Hồng âm dương quái khí nói.
Người nhà họ Đường vô cùng tức giận.
“Hiểu Hồng, đi, gọi điện thoại, mời cậu Hàn qua đây ngay!
Nói với cậu ấy, chúng ta đồng ý rồi, tháng này chúng ta sẽ chọn một ngày tốt, định chuyện hôn sự của cậu ấy với Tiểu Tuyết!” Đường Tông Hào tức giận liên tục hét lên.
“Bác cả, bác làm cái gì vậy? Cháu đã nói rồi, cháu không thích Hàn Tịnh! Chuyện này cháu không đồng ý!”
“Không đồng ý cũng phải đồng ý, bác là bác cả của cháu!”
Đường Tông Hào hét lên.
“Bác … các bác chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân, chưa bao giờ cân nhắc đến hạnh phúc của bản thân cháu, cháu đã nói là cháu không thích Hàn Tịnh, cho dù cháu phải chết, đi xin ăn, cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ kết hôn với Hàn Tịnh!” Đường Hồi Tuyết cảm xúc kích động hét lớn nói.
Nhưng khi những lời này vừa nói ra, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, sau đó một người đàn ông tóc mai hoa râm tuổi hơn 40 tuổi dẫn một người phụ nữ nhanh chóng bước vào.
Người đàn ông không nói gì, trực tiếp đứng trước mặt Đường Hồi Tuyết.
“Bố, mẹ?” Đường Hồi Tuyết sửng sốt.
Giây tiếp theo.
Bốp!
Có tiếng bạt tai vang lên.
Đường Hồi Tuyết ngồi xuống ghé, che mặt, kinh ngạc nhìn bố mình.
“Tôi sẽ đánh chết đứa con gái bất hiếu như cô!” Đường Tùng tức giận và lo lắng, lại muốn giơ tay lên tát Đường Hồi Tuyết.
“A Tùng! Anh làm cái gì vậy? Dừng tay!” Người phụ nữ ở bên cạnh vội vàng kéo giư Đường Tùng.
Những người xung quanh cũng vội vàng tiến lên trước túm lấy Đường Tùng đang tức giận không để cho ông ta làm loạn.
“Buông tôi ra! Buông tôi ra! Để tôi đánh chết đứa con gái bất hiếu này! Tôi nói nó mà không kết hôn với cậu Hàn!
Đánh chết nó!” Đường Tùng bị cảm xúc kích động, liên tục hét lớn.
Đường Hồi Tuyết uất ức đến cực điểm, nước mắt không ngừng rơi xuống gò má.
Mỗi gia đình đều có những bản kinh khó đọc.
Lâm Dương ở bên cạnh thở dài một hơi.
“Đủ rồi!”
Lúc này, Đường Tông Hào hét lớn một tiếng.