Đám người bên cạnh không nhịn được bắt đầu nói chen vào.
Ngay cả Huyết U U cũng không nhịn được lầm bằm vài câu.
“Đảo chủ!” Diên Nữ hướng về phía Đảo chủ đảo Vong Ưu hét lên một tiếng thê lương.
Bây giờ cô ta chỉ xin Đảo chủ hãy mở lòng từ bi, nói một vài lời làm chủ cho cô ta.
Vậy nhưng… Đảo chủ đảo Vong Ưu lại nhẹ nhàng lắc đầu, bình tĩnh nói: “Diên Nữ, bây giờ cô chỉ cần đi đến trước mặt Huyết Trường Phong dập đầu một cái, sau này môn phái sẽ dốc hết sức lực để bồi dưỡng cô. Nhưng nếu như cô không chịu làm như vậy thì cũng không thể trách được ai. Cô hẳn là cũng hiểu ta nhỉ? Không phải là ta không muốn giúp cô, nhưng so sánh giữa cô và Trường Phong, ta sẽ không thể nào chọn cô! Mặc dù cô cũng là một thiên tài, nhưng nếu so với Trường Phong thì, thực sự kém rất rất nhiều…”
“Điều đó có nghĩa là… hôm nay tôi nhất định phải chết ở đây sao …” Diên Nữ khẽ buông ánh mắt, lặng nhìn mặt đất.
*Cô thà chết cũng không chịu theo tôi ư?” Ánh mắt Huyết Trường Phong lạnh như băng, trằm giọng nói.
“Huyết Trường Phong, người người đều cung kính với anh, sợ hãi anh, nhưng Lương Huyền Mị tôi đây thì không!
Theo anh sao? Nếu như anh thực sự muốn cưới hỏi đàng hoàng thì tôi nhất định sẽ cân nhắc, nhưng nếu nói muốn tôi theo anh, thực sự là muốn lấy tôi sao? Anh chẳng qua chỉ là muốn chơi đùa với tôi mà thôi, giống như một lũ tiện nhân bên cạnh anh vậy! Lương Huyền Mị tôi tới đảo Vong Ưu là để học võ thuật, không phải tới nơi này. để cho các người đùa giỡn, cho dù tôi có chết thì cũng sẽ không trở thành cái loại giống đám tiện nhân ở bên cạnh Huyết Trường Phong đâu! Các người muốn giết thì giết, muốn phế thì phế, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy để làm gì?”
Diên Nữ cắn chặt răng thốt ra từng câu, bày ra dáng vẻ thấy chết không sờn.
“Đồ vô liêm sỉ!”
“Cô to gan thật đấy!”
“Cô dám xúc phạm các vị sư tỷ sao?”
Đám người xung quanh lại bắt đầu không ngừng chửi rủa.
“Con tiện nhân thối tha, đúng là cái đồ không biết tốt xấu!
Sư huynh, để ta phế tay chân của cô ta rồi trói cô ta vào giường của huynh!”
Trương Tử Tường chạy đến nói với Huyết Trường Phong.
Đám người đông loạt nhìn vê phía Huyệt Trường Phong.
Huyết Trường Phong im lặng nhìn Diên Nữ vài giây, sau đó xoay người nhàn nhạt nói: “Vậy thì… đánh gãy chân tay đi!”
“Vâng!”
Khóe miệng Trương Tử Tường nhéch lên, trực tiếp bay thẳng tới chỗ Diên Nữ.
Đám người trưởng lão cũng không nói gì.
Đảo chủ thậm chí còn không thèm liếc nhìn một cái.
Các đệ tử xung quanh đều nở nụ cười giễu cợt, khuôn mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Tiểu Thúy ở đằng xa vốn muốn chạy tới nói vài câu nhưng lại bị những người xung quanh kéo lại.
Là đại sư tỷ của ngoại đảo nhưng Diên Nữ không được lòng các đệ tử trên đảo, vì vậy lúc này đương nhiên sẽ không có ai giúp đỡ cô ta cả.
*Tôi liều mạng với các người!”
Diên Nữ điên cuồng hét lớn, đứng dậy lao về phía Trương Tử Tường.
Nhưng Đào sư tỷ bên cạnh đã ngay lập tức đè cô ta nằm trên mặt đất.
“Đồ tiện nhân, còn dám lộn xộn sao? Muốn tìm chét hả?”
Đào sư tỷ túm tóc Diên Nữ, liên tục đập đầu cô ta xuống đất.
Bang bang!
Hai tiếng vang nặng nề lập tức vang lên!
Đầu Diên Nữ nháy mắt đầm đìa máu tươi, vô cùng chật vật.
Cô ta có chút chóng mặt, cả người đều không còn khí lực, chỉ có thể nằm trên mặt đất phì phò thở dốc, trong mắt lộ ra vẻ u ám, tựa như thế giới này cũng tràn ngập sự u ám.
Cô ta vào giò phút này, vô cùng thê thảm …