“Vậy sao?” Lâm Dương ánh mắt ngưng tụ, lạnh lùng nói: “Vậy thì tôi muốn xem thử, rốt cuộc là ai có năng lực lớn như vậy có thể khiến tôi nằm xuống mà rời khỏi khách sạn này!
“Tôi, có đủ không!”
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ bên cạnh truyền đến.
Lâm Dương hơi nghiêng đầu, lại nhìn thấy một người đàn ông thân hình mập mạp, đầu trọc, vẻ mặt tràn đầy cặn bã đi tới.
Người đàn ông mặc một bộ lễ phục màu đen, trông vô cùng công kèềnh, có vẻ to lớn và thô thiển, anh ta mặc một bộ đồ trang trọng như vậy, hiển nhiên là rất không phù hợp.
Phía sau anh ta còn có hai quản đốc, nhưng không giống như người của khách sạn.
Ngay khi người này vừa xuất hiện, người phụ nữ trang điểm đậm và người đàn ông tóc tém, đôi mắt liền sáng lên, lập tức gọi một tiếng.
“Anh Phác?”
“Công ty Thương mại Long Phong?” Người phụ nữ sững sờ một chút, đột nhiên nhận ra được điều gì đó, sắc mặt nhất thời thay đổi, thất thanh nói: “Đó không phải là màu xám…”
“Hừ! Chỉ cần biết trong lòng là được rồi, có những chuyện không được nói nhảm, nếu như chọc giận những người đó, cô không được yên ổn đâu!” Chị Thái vội vàng nói.
Sắc mặt của người phụ nữ tái đi, lập tức ngừng nói.
“Anh Phác, tại sao anh lại đích thân đến đây?” Giám đốc Lý nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sô pha, trên mặt nở nụ cười nói.
“Người anh em, anh đến địa bàn của tôi chơi, tôi làm sao có thể không đích thân đến đây một chuyến được? Thế nào? Anh đang gặp rắc rối gì sao? Để tôi giải quyết cho!”
Người đàn ông tên anh Phác nhàn nhạt nói.
Lời nói rơi xuống, liền nhìn về phía Lâm Dương, trong mắt có ẳn ý.
“Hahaha, anh Phác nói đùa rồi, tốt hơn hết là tôi không nên gây chuyện trong tình huống này. Nếu như gây ra rắc rối cho anh, trong lòng tôi cũng cảm tháy có lỗi.” Giám đốc Lý cười haha nói.
“Yên tâm, chỉ là đối phó với một số con chó con mèo, sẽ không gây ra nhiều động tĩnh.” Anh Phác bình tĩnh nói.
“Được rồi, có lời này của anh, tôi đã yên tâm rồi.”
Giám đốc Lý cười nhẹ, liếc mắt nhìn Lâm Dương: “Thế nào? Anh Lâm, chúng ta vẫn tiếp tục chứ? Lời của anh Phác anh có lẽ đã nghe thấy rồi chứ? Còn làm loạn tiếp nữa, sẽ không tốt cho cả hai chúng ta!”
“Có thể đối với anh không tốt lắm, nhưng đối với tôi… cũng không có ảnh hưởng gì.” Lâm Dương lắc đầu.
Anh Phác cau mày.
“Cái gì? Đã đến lúc này rồi, anh còn muốn cứng nữa à?”
Nụ cười của Giám đốc Lý cũng đã thu lại rất nhiều.
“Được rồi, người anh em, để tôi lo chuyện này. Các anh ngồi xuống uống rượu tiếp đi.” anh Phác có vẻ không kiên nhẫn, trầm giọng nói.
“Được rồi, người anh em, tôi sẽ ghi nhớ chuyện này. Có thời gian đến chỗ của tôi uống tách trà!” Giám đốc Lý gật đầu.
Anh Phác không phí lời, lạnh lùng nói với Lâm Dương: “Đi đi người anh em, đi ra với tôi một lát!”
“Anh có chắc là muốn tôi ra ngoài không?” Lâm Dương nhẹ giọng hỏi.
“Thế nào? Còn muốn tôi khiêng anh ra sao?” anh Phác cau mày.
Lâm Dương không nói gì thêm, bế Tô Nhan bước ra ngoài.
“Bỏ người xuống!” Giám đốc Lý hét lên.
“Người anh em, không sao, lát nữa tôi sẽ đưa người tới.”
Anh Phác bình tĩnh nói.
*Được!” Giám đốc. Lý gật đầu.