Một chiếc xe buýt đi ra khỏi núi.
Lâm Dương cầm lấy quyển sách da trâu đã khâu cẩn thận, ngồi trên xe buýt nhìn.
Đây là một cuốn sách đã được tổng hợp đầy đủ trong Đông Hoàng cung.
Mặt trên không chỉ ghi chép lại lịch sử của Đông Hoàng cung, mà còn có một số lượng lớn võ thuật cổ điển, sách thuốc và văn học khác.
Quyển sách này có thể nói chính là một bảo tàng.
Tuy rằng Lâm Dương đã nhận được truyền thừa của giáo chủ đời trước, nhưng so sánh với truyền thừa, anh lại càng thích quyển sách này hơn.
Đương nhiên, trong quyển sách này, còn ghi lại một chuyện khiến cho anh càng thêm phấn khích.
Đó chính là nguồn gốc và công dụng của Lạc Linh Huyết!
Trong giới võ đạo, Lạc Linh Huyết là thứ năng lượng bí ẩn nhất, không ai biết tại tại sao nó lại mang lại đến sức mạnh mạnh mẽ cho võ giả như vậy, khoa học cũng không giải thích được.
Lúc này Lâm Dương đã thu thập xong hai mươi giọt Lạc Linh Huyết.
Cơ thể của anh dưới sự cải tạo của Lạc Linh Huyết, đã trở thành Thiên Tuyết Linh Thể, cũng chính là thường được gọi là cơ thể thiên bẩm.
Hiện giờ có thể nói Lâm Dương là không gì đánh bại, nước lửa không xâm nhập, cách thức không bình thường cũng không thể giết anh.
“Có Lạc Linh Huyết và Đông Hoàng giáo, chỉ là một dòng họ Dương, tất nhiên là không thành vấn đề.”
Lâm Dương híp mắt nói.
Ong ong, ong ong…
Lúc này, điện thoại đột ngột rung lên.
Lâm Dương lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn điện thoại hiển thị.
Là Mã Hải.
Anh nhướng mày.
Mấy ngày nay, cứ mười giờ sáng mỗi ngày Mã Hải sẽ gửi đến một tin nhắn, báo với anh một tiếng bình an, thuận tiện hỏi thăm ngày anh trở về.
Nhưng hôm nay không có.
Hơn nữa, ông ta chỉ luôn gửi tin nhắn ngắn, cũng sẽ không gọi điện thoại, ông ta lo lắng sẽ làm phiền đến Lâm Dương.
Lần này, ông ta lại trực tiếp gọi điện thoại đến đây.
Tình hình không ổn!
Lâm Dương lập tức kết nối.
“Chuyện gì?”
“Chủ tịch Lâm, còn bao lâu nữa ngài trở về?” Giọng nói của Mã Hải đầu bên kia điện thoại có chút dồn dập.
“Hiện giờ tôi đang trên đường trở về, xảy ra chuyện gì?” Lâm Dương nặng nề hỏi.
“Ngày hôm trước truyền đến tin tức, mấy tổng giám đốc công ty chỉ nhánh ở trụ sở các tỉnh của Dương Hoa của chúng ta… Toàn bộ đều bị giết hại.”
“Giết hại? Là người của dòng họ Dương ra tay?”
“Không rõ ràng lắm… Trước mắt không có chứng cứ chứng minh bọn họ là người ra tay, bởi vì những người ở công ty chi nhánh này không phải chết vì tai nạn xe cộ, thì chính là chết vì tai nạn vật ném từ trên cao xuống, kiểu chết kỳ quái này, nhưng đều chết cùng một ngày.”
“Vậy cơ bản có thể xác định là bọn họ.”
Lâm Dương hít một hơi thật sâu, nói.
“Ngoại trừ chuyện này… Còn có một chuyện…” Mã Hải ngập ngừng, giống như có nỗi niềm khó nói.
Hô hấp của Lâm Dương đột nhiên run lên, giọng nói gấp gáp khẽ quát: “Còn có chuyện gì? Ông nói nhanh lên!”
“Chủ tịch Lâm, nghe xong ngài nhất định không được kích động!” Mã Hải vội vàng nói.
“Nói nhanh!” Lâm Dương âm thầm nghiến răng.
“Chuyện này… Chủ tịch Lâm, nếu không, tôi chờ ngài trở về rồi nói sau.” Mã Hải ngập ngừng nói.
“Mã Hải, ông hy vọng sau khi tôi trở về, trước tiên vặn đầu ông xuống hay sao?”