Lúc này hai chân ông ta rất nặng, có cảm giác như đất rung núi chuyển.
“Hiên Viên Hoàng Đế chiến đấu với Xi Vưu. Cuộc chiến này đã diễn ra trong nhiều năm. Tình cờ được thần tặng một lá bùa trong mơ. Đăng đàn tế lễ để bày tỏ lòng thành kính với các vị thần.”
“Thương Môn! Mở! Đỗ Môn! Mởi”
Liên tục vang lên tiếng gầm thét.
Chỉ mở tứ môn thực lực của Dương Thanh Tùng đã đạt tới tình hình không thể diễn tả bằng lời.
Lúc này, tất cả mọi người ở đây hít thở không thông rồi.
Đây là hít thở không thông theo đúng nghĩa.
Khí thế của Dương Thanh Tùng quá mạnh, chỉ cần đến gần hơn một xíu là căn bản không chút nào thở được.
Đám người Lưu Danh Khoa không chịu đựng được, sau cùng chỉ có thể lùi ra xa.
Giữa hai người tạo thành một khu vực chân không.
Lập tức nhìn thấy hai tay của Dương Thanh Tùng vung vẩy, quyền ảnh, chưởng ảnh hội tụ thành một mãnh hổ hung mãnh nhào về phía Lâm Dương.
Ý chí chiến đấu của Lâm Dương sục sôi, bắt đầu công kích lại.
Thế nhưng lực lượng đơn thuần và lực lượng kỹ xảo của anh lúc đối mặt với thế tấn công kinh thiên động địa của Dương Thanh Tùng, căn bản không một xíu hiệu quả nào.
Hai tay của Lâm Dương đánh đến.
Rầm rầm rầm!
Anh chỉ cảm thấy hai cánh tay của mình giống như đánh vào một vòng tròn thép đang xoay với tốc độ cao, hai tay của anh không nhưng bị chấn động đến mức run lên, thậm chí hai tay của anh còn có một loại cảm giác giống như bị nó cuốn vào trong vậy.
Anh vội vàng thu tay lại.
Nếu còn không thu tay lại, chỉ sợ cả người anh sẽ bị cuốn vào trong đó, bị đánh thành thịt nhão…
Thế nhưng công phu phòng ngự của anh đã bị sụp đổ, phần công kích như cuồng phong bạo vũ của Dương Thanh Tùng đánh lên trên người anh.
Bịch, bịch, bịch…
Trước ngực của Lâm Dương bị đánh liên tiếp mấy quyền, không thể không lùi về sau, cả người anh không ngừng lùi lại, bàn chân giẫm lên mặt đất xi măng đã tạo ra những dấu chân rất sâu.
“Kết thúc thôi!”
Chỉ nghe thấy Dương Thanh Tùng quát to một tiếng, song chưởng đánh đến, đánh về vị trí trái tim của Lâm Dương.
Phụt phụt.
Lâm Dương trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất, khiến cho mặt đất nứt ra, bốn phía đều là bụi đất, đá vụn bắn văng tung tóe.
Mặt đất giống như bị sập xuống khoảng bảy, tám centimet.
Người xung quanh nhìn thấy cảnh này, tất cả đều hít vào một hơi khí lạnh, nghẹn họng nhìn trân trối.
“Đây…Đây thật sự là người à?”
“Đây rõ ràng là giống như một cỗ máy giết người vậy.”
“Đây chính là uy lực của Bát Môn Độn Giáp Công à?”
“Thật đúng là đáng sợ… quả nhiên là uy lực của cấm thuật, ai có thể cản được chứ?”
Mọi người nỉ non, từng người đều mang theo ánh mắt đờ đẫn nhìn Dương Thanh Tùng.
Chẳng qua sau khi đánh xong một bộ quyền này, trước ngực Dương Thanh Tùng không ngừng lên xuống, khóe miệng có vết máu tươi tràn ra.
Hiển nhiên cưỡng ép mở Bát Môn, việc này tạo thành thương tổn lớn đến cơ thể của ông ta một cách không cứu vấn được.
Nửa tiếng không phải là thời gian quá dài, hiện tại mỗi giây mỗi phút trôi qua, thọ mệnh của Dương Thanh Tùng đều đang bị thiêu đốt, đang trôi qua.
“Ông cụ tổi”
Người của dòng họ Dương sốt ruột kêu lên.
Dương Thanh Tùng giơ tay lên, ra hiệu cho bọn họ an tâm, không cần lo lắng, sau đó ánh mắt của ông ta nhìn về phía Lâm Dương.
“Chị à, anh ta… anh ta sẽ thua ư?” An Viện run lẩy bẩy, trừng to mắt hỏi.
“Chị… Chị không rõ lắm.” Bích Trân cũng rung động không thôi, vào lúc này đây, trong lòng của cô ta rất loạn.