Cuối cùng Vân Tư Phàm ở đằng kia cũng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
“Kẻ nào? Rốt cuộc thì là kẻ nào? Mau vác mặt ra đây! Mau ra đây nhanh!”
Vân Tư Phàm lại điên cuồng hò hét nhìn xung quanh, trông vô cùng hoảng hốt và lo sợ.
Nhưng xung quanh anh ta không có bất kỳ ai đáp lại.
Thế nhưng lại có không ít người dân sống trên lầu đã mở cửa sổ ra, nhìn cảnh tượng này bằng vẻ kỳ quái.
“Chẳng… chẳng lẽ nào là quỷ sao? Có…
có quỷ? Có quỷ!”
Vân Tư Phàm hét lên một tiếng vô cùng chói tai, anh ta đột ngột đứng dậy, xoay người bỏ chạy.
Nhưng mà… anh ta mới chạy được vài bước, cơ thể bỗng nhiên run lên như vừa bị điện giật, sau đó cả người đã ngã nhào xuống đất đến bịch một tiếng, toàn thân điên cuồng run rẩy.
“Á… Cứu… cứu tôi… tôi… tôi khó chịu quá… khó chịu quá…”
Vân Tư Phàm hét lên một cách khó khăn, toàn bộ khuôn mặt đều trở nên nhăn nhó, trông vô cùng dữ tợn.
Một tay của anh ta điên cuồng vừa kéo vừa gãi từ trên xuống dưới cơ thể, cả người tựa như phát điên, hàng loạt vệt máu gớm ghiếc dần xuất hiện, chỉ chốc lát sau, cả người Vân Tư Phàm đã trở thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Một vài người dân đi ngang qua bị dọa sợ đến nỗi kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng gọi xe cứu thương.
Ngay sau đó, xung quanh đã vang lên tiếng còi xe.
Lâm Dương thấp giọng nói: ‘Huyền Du, em nhanh chóng đi học đi, cứ giao cho anh xử lý chuyện ở đây là được rồi.”
“Được… được…”
Lương Huyền Du cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt, cô ấy nói trong vô thức, sau đó hai chân có chút mềm nhũn ra, run run rẩy rẩy bước ra khỏi khu dân cư.
Chỉ chốc lát sau, người tuần tra đã đến nơi.
Lâm Dương gọi điện thoại cho Nhụy Thị, nhờ cô ấy đến đây để giải quyết.
Đội tuần tra đã điều tra camera giám sát xung quanh, nhưng lại không hề phát hiện ra điều gì bất thường, cũng không tìm thấy dấu vết cho rằng Lâm Dương đã ra tay, mà ngoại trừ việc trên người Vân Tư Phàm xuất hiện nhiều vết ngứa kỳ lạ ra thì những người còn lại đều không sao cả, vì vậy bọn họ lấy lời khai xong rồi để Lâm Dương về nhà.
Vân Tư Phàm và người thanh niên kia đã được đưa đến bệnh viện để điều trị.
Vân Tư Phàm vẫn cảm thấy ngứa ngáy khắp người, cứ từng đợt rồi lại từng đợt liên miên không dứt, dù có dùng thuốc chống ngứa thì cũng vô dụng, thuốc an thần cũng vô dụng, bác sĩ đành phải trói chặt hai tay của anh ta lại. Ngăn không cho anh ta tự móc mắt mình.
Mọi người trong nhà họ Vân đều bàng hoàng, bọn họ còn tưởng rằng con trai mình mặc chứng bệnh kỳ lạ nào đó, cả đám người đều vội vàng liên hệ với các chuyên gia y tế nổi tiếng.
Người thanh niên chậm rãi phục hồi sức lực theo thời gian nhưng vẫn chưa thể nào xuống khỏi giường được, vì vậy anh ta chỉ có thể nằm trên giường và nghỉ ngơi.
Cạch.
Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, một ông lão với mái tóc trắng xoá, ăn mặc đơn giản bước nhanh vào.
“Thầy? Sao thầy lại tới đây vậy ạ?”
Người thanh niên nhìn ông lão vừa bước vào bằng vẻ mặt ngạc nhiên.
“Nếu thầy không tới, thì ngay cả đồ đệ của mình bị người ta đánh chết cũng không biết!” Ông lão vừa chắp hai tay ra sau lưng vừa bước tới gần, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Người thanh niên sợ run lên, sau đó xấu hổ cúi đầu: “Con xin lỗi thầy, con đã làm cho.
thầy mất thể diện rồi…”
“Có biết kẻ nào đã làm điều này không?”
Ông lão hỏi.