Tiểu Cụ hoảng sợ biến sắc, la lên một tiếng vọt qua, đỡ Sóc Phương từ trên nền đát lên.
Giò phút này trong miệng Sóc Phương toàn là máu tươi, ngực lõm vào không ít, cả người chật vật vô cùng.
Anh ta che ngực lại, hai chân run rẩy, khó khăn đứng lên, lúc nhìn về phía Lâm Dương chỉ còn lại hoảng sợ.
“Làm sao? Thấy được thực lực chân chính của tôi rồi chứ?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi.
“Đây… Đây là y võ?” Sóc Phương cảm thấy da đầu mình sắp căng nút ra.
Anh có quen biết y võ, đâu có lực lượng mạnh như vậy?
Đâu có thân hình kinh khủng đến như vậy?
“Đúng vậy.”
Lâm Dương đạm nói, lại đi đến chỗ Sóc Phương.
“Cậu chủ, chúng ta chạy maul” Tiểu Cụ sợ tới mức mặt đều xanh mét.
“Chạy? Nếu chạy tôi đây sẽ phải thân bại danh liệt! Cút ngay!” Sóc Phương cắn răng, hiển nhiên vẫn không phục, đầy tiểu Cụ ra, mạnh mẽ chống đỡ thân hình, công kích về phía Lâm Dương.
Nhưng lần này bị ngân châm của Lâm Dương đâm vào mạnh mẽ không biết bao nhiêu, anh đánh tới một quyền, cánh tay Sóc Phương nháy mắt nứt xương, một chân đá tới, có thể đá lui mười mấy mét, mỗi một quyền mỗi một chân đạt tới trọng lượng ngàn cân, đè sắt thép trên đất vỡ nát, toàn bộ tầng lầu đều mau bị Lâm Dương đập nát.
Âm ầm ầm…
Tầng lầu lắc lư.
Người ở máy tầng lầu đã trồn thoát gần hết từ lâu.
Rất nhiều người đều gọi điện thoại tìm cảnh sát, nhưng tiểu Cụ đã phái người phong tỏa nơi này trước rồi, bên này cho dù xảy ra chuyện gì, đều sẽ không có ai can thiệp vào.
Sóc Phương càng đánh càng kinh ngạc, càng đánh càng sợ hãi!
Hơn nữa anh ta phát hiện, Lâm Dương cũng không phải là không hiểu võ công, ngược lại anh tinh thông vô cùng, tuy rằng tất cả chiêu thức anh dùng là một số chiêu thức rất đơn giản, thậm chí có thể nói là chiêu thức của võ quán, nhưng dưới lực lượng mạnh mẽ cùng tốc độ mau lẹ này.
của anh, những chiêu thức đơn giản nhất thế nhưng cũng phát huy ra uy lực không tài nào tưởng tượng được!
Còn tiếp tục như vậy, sẽ thất bại thảm hại!
Ánh mắt Sóc Phương xoay chuyển, đột nhiên chỗ sâu đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh, dường như đang nghĩ tới cái gì đó.
Lúc này, Lâm Dương một chưởng đánh tới.
Sóc Phương hô hấp run lên, muốn ngăn cản nhưng không còn kịp nữa.
Bang!
Tiếng vang mạnh mẽ phát ra.
Thấy thân mình của Sóc Phương xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trên không trung, rồi sau đó ngã mạnh lên đất, không bò dậy được, trong miệng hô một tiếng phun ra ngụm máu tươi, còn lẫn theo bảy tám cái răng.
Một chưởng này, lại đánh rớt mấy cái răng của Sóc Phương.
“Đây là tôi thay vợ tôi trả lại cho anh.” Lâm Dương lạnh lùng nói.
Vợ?
Nhìn dáng vẻ Tô Nhan cùng thần y Lâm thật sự có quan hệ không rõ ràng.
Cặp sừng của Lâm Dương kia, đội cũng chắc thiệt.
Nhưng mà Sóc Phương hiện tại không có tâm tư đi quan tâm chuyện này, anh ta vội vàng nói: “Thần y Lâm, dừng tay… Tôi… Tôi nhận thua, anh dừng tay…”
Lâm Dương dừng bước, nhìn anh ta.
Lại là thấy Sóc Phương vội nói: “Thần y Lâm, tất cả đều là do tôi sai, tôi nhận lỗi với anh, tôi đồng ý với những điều kiện anh đưa ra trước đó, xin anh bỏ qua cho tôi đi!”
Nói xong, hai đầu gối mềm của Sóc Phương trực tiếp quỳ trên mặt đất.
“Cậu chủ!”
Tiểu Cụ trừng lớn hai mắt, trọn mát há hốc mồm nhìn Sóc Phương, cả người đều choáng váng.
Đường đường là thiên tài số một của nhà họ Tư Mã, hạt giống của đại hội Tư Mã Sóc Phương, thế mà dứt khoát quỳ gối trước mặt người khác?
Anh ta không có cốt khí đến vậy sao?